logo cungdoctruyen.com

Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư - Chương 125-126

Chương 125:

Người phụ nữ đó chính là tiểu tam thượng vị của ông cha Lạc Phỉ.

Lúc trước bà ta mang theo con gái, suốt một khoảng thời gian khom lưng cúi đầu làm ngoại thất, sau này dựa vào thủ đoạn làm cha Lạc Phỉ một lòng khăng khăng với bà, không kể Lạc lão gia tử phản đối cũng muốn ly hôn để kết hôn với bà.

Sau đó bà mang theo con gái vào Lạc gia, Lạc Phỉ khi đó 12 tuổi đã hiểu chuyện, tự nhiên chuyển dời mối thù mất mẹ lên người bà, vô cùng chán ghét và đề phòng bà.

Lạc Phỉ là con gái duy nhất của chồng bà, cũng là người thừa kế duy nhất của ông ấy.

Từ khi bắt đầu vào Lạc gia, người phụ nữ đã lên kế hoạch muốn hại chết cô, cho dù không giết được, cũng phải đuổi cổ cô khỏi Lạc gia, làm cô mất đi quyền thừa kế.

Nhưng bà ta không vội, bà ta có rất nhiều thời gian, cũng có nhiều dã tâm, bà có thể nhẫn, cho nên bà vẫn nhẫn nại với tình khí của Lạc Phỉ, thậm chí dung túng cho tính khí của Lạc Phỉ.

Bà biết Lạc Phỉ mất đi mẹ sẽ rất thống khổ, cố ý làm chồng bà coi nhẹ cảm xúc của cô.

Đứa nhỏ 12 tuổi nào có tâm cơ gì, mỗi ngày nhìn người đàn bà khác cùng ba ruột mình và con riêng một nhà ba người thân mật, bản thân lại giống như người ngoài, trong lòng không thể chấp nhận được.

Chỉ có thể thông qua la lối khóc lóc làm um sùm, vô cớ gây rối để làm ba chú ý, nhưng lại càng khiến ông chán ghét cô.

Biết Lạc Phỉ được người Lạc gia thích, bà càng nhắm thời điểm ăn Tết làm thân thích Lạc gia tận mắt nhìn thấy Lạc Phỉ không để bà vào mắt như thế nào, bà thì lại khom lưng cúi đầu bị khi dễ ra sao, đóng vai một người mẹ kế vẫn luôn nỗ lực được con kế chấp nhận.

Dưới kế hoạch của bà ta, Lạc Phỉ nhanh chóng bị chồng bà hoàn toàn ghét bỏ, ngy cả người đứng đầu Lạc gia – chú ba của Lạc Phỉ cũng nhìn thấy cảnh bà nhẫn nhịn Lạc Phỉ, nên không thèm để ý những kể lể khóc lóc của Lạc Phỉ, chấp nhận sự tồn tại của bà.

Nhưng chỉ có Lạc lão gia tử, không nói đạo lý gì, thấy chồng bà tát con gái ruột là Lạc Phỉ một cái liền ôm cô đi.

Bà ta còn nhớ khi lão rời đi có để lại một câu, "Đứa nhỏ này ta nuôi, từ đây cùng các người không quan hệ, nhưng di sản của ta, các người ai cũng đừng hòng nghĩ đến, tất cả đều là của Phỉ Phỉ!"

Chồng bà luống cuống, bà cũng luống cuống.

Nhưng bà không quậy lên quậy xuống như chồng, vẫn ôn nhu trấn an ông, bà còn nhớ rõ mục đích khi gả vào Lạc gia, bà không sốt ruột, bà lựa chọn tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi đến khi lão già họ Lạc đó chết đi, đến lúc đó không ai có thể ngăn cản bà, phần tài sản thừa kế của chồng bà sẽ là của bà và con gái.

Bà chờ thật lâu thật lâu, chờ đến lòng nóng như lửa đốt, chờ đến đêm ngủ không yên, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, bà bắt đầu rộng tay, bắt đầu tra tấn Lạc Phỉ cho thật tốt.

Bất kỳ thứ gì có thể làm Lạc Phỉ thống khổ đều là niềm vui của bà, mãi đến một ngày khi Lạc Phỉ bị đuổi khỏi Lạc gia, hoàn toàn mất đi quyền thừa kế.

Gừa: Edit khúc này t sôi gan ghê gớm, mà luôn phải dặn lòng bình tĩnh lại, ác nhân tất có ác quả, quả báo tới nhanh thôi, ráng edit nhanh lên là đến khúc quả báo rồi.

Edit bộ này mà máu t hắn lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin á!!!!!

"Bà! Bà không thể đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi có quyền tìm người đến khám bệnh cho ông nội!" Lạc Phỉ thấy quản gia dẫn người muốn đuổi bọn họ đi, gấp đến đỏ mắt.

Đây là nhà của ông nội, cô đã ở cùng ông nội mười mấy năm, rõ ràng cô mới là chủ nhân căn nhà.

"Bà! Chú ba nếu biết bà đối xử với ông nội như vậy, nhất định không bỏ qua cho bà." Lạc Phỉ không còn cách nào, chỉ có thể lấy chú ba - người có địa vị cao nhất trong nhà ra.

Chú ba là gia chủ Lạc gia, Lạc gia bọn họ có ngày hôm nay cũng nhờ ông ấy.

Người phụ nữ cười cười, ra vẻ uỷ khuất, "Chú ba cô biết tôi không ngủ không nghỉ chăm sóc ông nội bị bệnh, vẫn luôn khen tôi hiếu thuận ấy chứ."

"Bà ngăn cản không để người khám bệnh cho ông nội, bà cố ý, bà không muốn ông nội khỏi bệnh đúng không!" Lạc Phỉ tức giận nói năng không cẩn thận.

Người phụ nữ mơ ước căn nhà này mười năm, nhân lúc ông nội ngã bệnh mới dọn vào nhà, chưa tới nửa năm đã sắp đuổi được cô ra khỏi nhà, còn không phải vì thấy ông nội sống không nổi nên mới có thể tuỳ ý khi dễ cô sao.

"Cô xem, tính tình cô lớn như vậy, nói năng lung tung mới khiến mọi người chán ghét cô đấy."

Người phụ nữ nhìn đám người hầu thờ ơ lạnh nhạt với Lạc Phỉ.

Bà ta nhìn có vẻ vân đạm phong khinh, trong ánh mắt lại hàm chứa đắc ý làm Lạc Phỉ tức giận đến ngứa răng, nhưng không có cách nào.

Nhà cô bị tu hú chiếm tổ, nhưng cô lại không có cách xử lý, ngy cả cứu ông nội cô cũng không thể.

Lạc Phỉ tức giận rơi nước mắt, nhưng cô càng khóc, người phụ nữ và Lạc Đình Đình lại càng đắc ý.

"Đi thôi, mang đại sư gì đó đi đi, nhà chúng tôi không chào đón đám giang hồ bịp bợm, đừng làm bệnh tình ông nội nghiêm trọng thêm."

Người phụ nữ lắc lắc tay, lười biếng ngồi trên sô pha, ngữ khí ra vẻ đều vì tốt cho Lạc lão gia tử.

Lạc Phỉ ghét nhất bộ dáng tích thuỷ bất lậu của người phụ nữ này, chính vì thế mới khiến mình gánh nhiều hiểu lầm đến vậy.

Tuy nhiên, cũng trách cô quá ngốc, không biết diễn, không dối trá, Lạc Phỉ hiểu rõ trong lòng, chẳng trách những người khác được.

Quản gia dẫn đám người hầu tiến lên: "Đại tiểu thư, mời."

Lạc Phi thấy bọn họ trợ tu vi ngược, không nghĩ tình huống lại trở nên quá khó coi.

Cô mất mặt không sao, cô để ý là chuyện mời Lục đại sư, Chân Tùng còn có Bạch Điềm đến, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống cục tức này.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn đám người, "Các người nhớ cho kỹ, mỗi người các ngươi đều từng nhận giúp đỡ của ông nội tôi, hôm nay các ngươi giúp bà ta hại ông nội tôi, tương lai nhất định sẽ bị báo ứng."

Cô vừa dứt lời, đám người đó nhíu mày, lộ ra thần thái chột dạ, nhưng phần nhiều lại là hung ác, trừng mắt liếc cô một cái.

Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, Lạc lão gia tử đang thoi thóp, sống không được bao lâu.

Đại lão gia và nhị lão gia bận rộn công tác, quản không tới bên này, ở đây đều do tam lão gia và tam phu nhân quản lý, Lạc lão gia tử vừa chết, Lạc gia chính là thiên hạ của tam phu nhân.

Đừng nói tam phu nhân đã thu mua bọn họ, có gì so được với tiền, cho dù không, giữa một tam phu nhân được lòng mọi người và một Lạc Phỉ không nơi nương tựa, bọn họ chắc chắn cũng biết phải về phe ai, dù sao đãi ngộ ở Lạc gia không tồi, ai mà không muốn công việc nhẹ nhàng êm đẹp.

"Đi thôi." Lục Chỉ từ đầu tới cuối không nói câu nào, nhìn Lạc Phỉ, xoay người rời đi.

Chân Tùng gật đầu đi sau cậu, Bạch Điềm kéo Lạc Phỉ rời đi.

Người phụ nữ vẫn ngồi dựa trên ghế sô pha như cũ, nhìn bọn họ rời đi không nói thêm một câu, chỉ là khoé miệng đầy vẻ đắc ý, giấu cũng không giấu được.

Mấy người đi ra khỏi biệt thự, Lạc Phỉ đã bật khóc thảm.

"Thật xin lỗi, làm hại mọi người cùng bị mất mặt với tôi."

Bạch Điềm khó chịu ôm cô bạn, cũng không biết nên nói gì, đặt mình vào hoản cảnh người khác mà nghĩ, Lạc Phỉ cũng quá khó khăn, nếu là cô, cô cũng không biết phải làm sao.

Chân Tùng đồng cảm không thôi, lập tức tìm khăn giấy đưa cho cô nàng, "Đừng khóc, người mẹ kế kia quá giảo hoạt, tôi thấy thật khó đối phó."

"Người phụ nữ kia cực kỳ có kiên nhẫn, hơn nữa miệng cũng rất kín, thoạt nhìn kiêu ngạo nhưng ngôn từ lại tích thuỷ bất lậu, không để người bắt được nhược điểm." Lục Chỉ nói.

Lạc Phỉ không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, bà ấy cũng vì vậy mới có thể lừa được bác hai và bác ba, ba tôi thì khỏi phải nói, đã sớm bị bà ta nắm chặt trong lòng bàn tay."

Đáng sợ nhất không phải người đối trá, đáng sợ nhất chính là người lúc nào cũng giữ được sự dối trá này.

"Kỳ thật tôi đã sớm định rời khỏi Lạc gia, tôi biết tôi đấu không lại, tôi cũng trưởng thành rồi, muốn đi thì đi thôi." Lạc Phỉ nức nở nói, "Nhưng tôi luyến tiếc ông nội, nếu tôi không cứ quậy như vậy, không chừng sau lưng bà ta sẽ hại ông nội tôi, nếu cứ để như vậy, ông thật sự sẽ chết."

"Cô có chứng cứ bà ta hại ông cô không?" Chân Tùng hỏi.

Lạc Phỉ lắc đầu, "Nếu có tôi đã sớm đưa cho bác ba rồi."

Cô thở dài, cũng vì không có, nên cô mới bị người đàn bà đó ép tới gắt gao không ai gần gũi như vầy.

"Không phải lỗi của cậu, đó là do bà ta quá tâm cơ." Bạch Điềm thấy cô áy náy, nhanh chóng an ủi cô.

Lạc Phỉ lắc đầu, cá trái tim đều cảm thấy trống lặng, không có bất cứ hy vọng nào.

"Ông chủ, hiện giờ chúng ta làm gì đây?" Chân Tùng nhìn Lục Chỉ, "Bằng không chúng ta đi về trước?"

Bạch Điềm cũng nói, "Đúng vậy, hôm nay nóng như vậy, đợi lát nữa mặt trời lên cao sẽ lan đến bên này, hay cậu cứ ở với tớ trước đi, dù sao đại sư cũng nói cậu ở với tớ sẽ an toàn mà."

Lục Chỉ bấm bấm ngón tay, "Chúng ta đứng chờ ở đây một chút, có lẽ sẽ có cơ duyên cũng không chừng."

Lạc Phỉ và Bạch Điềm không hiểu, vị trí khu biệt thự này xa xôi, bốn phía ngoài tường vây thì chính là cây cối, nhìn kiểu gì cũng không có hình bóng chút cơ duyên nào.

"Nói này ngoại trừ ba tôi sẽ không có ai lại cả." Lạc Phỉ không ôm chút hy vọng nào.

Lục Chỉ cười cười, "Mẹ kế cô rất lợi hại nhưng có sợ một người?"

"Là bác ba tôi, cho nên vừa nãy tôi mới dùng bác ba để ép bà ta, nhưng bác ba đã sớm bị bà ta che mắt, nên cũng vô dụng." Lạc Phỉ buồn bã, "Mặc dù bác ba có ở chỗ này, cũng sẽ không tin tưởng tôi, sẽ chỉ tin bà ta."

Lục Chỉ gật đầu, "Tôi cảm thấy, người mẹ kế này tuy rằng nói chuyện cùng hành động tích thuỷ bất lậu, kỹ thuật diễn lại tốt, nhưng bà ta vẫn có sơ hở."

"Cái gì?" Lạc Phỉ vội hỏi.

"Con gái bà ta." Lục Chỉ cười nói, "Cô ta là sơ hở lớn nhất của mẹ kế cô."

Lạc Phỉ khó hiểu chớp mắt, "Nhưng mà Lạc Đình Đình rất nghe lời mẹ cô ta, nói làm gì thì làm đó, cái gì cũng sẽ không nghe tôi đâu."

Vốn Lạc Đình Đình họ Lý, sau khi người phụ nữ gả sang đây, lấy lòng cha Lạc Phỉ nên đổi được họ Lý Đình Đình thành Lạc Đình Đình, cũng để cô ta gần gũi hơn chồng bà, dần dần gia tăng sự bất công.

"Con người không hoàn mỹ, cô ta chính là sơ hở lớn nhất của mẹ kế cô." Lục Chỉ cười cười.

"Tôi mới bấm quẻ, hôm nay cô có vận khí tốt." Lục Chỉ cười nói.

Hai mắt Chân Tùng sáng lên, "Ông chủ tôi nói có, nhất định sẽ có, cô cứ yên tâm."

Lạc Phỉ chỉ nghĩ Lục Chỉ đang an ủi cô, cho cô thêm hy vọng, tuy rằng tâm trạng đang rất kém, nhưng cũng không thể cô phụ phần thiện ý này, nên miễn cưỡng nở một nụ cười nhạt, "Cảm ơn đại sư."

Dù sao hiện tại cũng đã cùng đường, đợi một lát cũng chả mất miếng thịt nào, không là gì cả, cũng chẳng tệ hơn việc cô luôn lo lắng vì tính mạng ông nội.

"Đều nghe ngài." Cơ hồ ngy lúc Lạc Phỉ vừa dứt rời, một chiếc xe từ từ chạy về phía biệt thự.

"Có xe tới?" Bạch Điềm nhìn đằng xa.

Tâm Lạc Phỉ rơi lộp bộp, "Không phải là ba tớ đấy chứ? Vậy thì thảm rồi, ông ấy mà thấy tớ đứng chỗ này nhất định sẽ mắng tớ! Chúng ta mau đi thôi."

"Hả?" Chân Tùng thầm nghĩ cô gái này cũng quá xá thảm đi, rõ ràng bị người ta khi dễ lại còn lo bị mắng.

Mấy người muốn đi theo Lạc Phỉ, nhưng rất nhanh Lạc Phỉ lại dừng bước, "Hình như không phải xe ba tôi."

Bỗng nhiên, mắt cô trừng lớn, hoảng sợ nói, "Là xe bác ba! So bác ấy lại tới đây?!"

Bạch Điềm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, "Bác ba cậu tới? Vậy không phải tốt sao, nhanh chạy tới nói chuyện người đàn bà kia đã làm đi."

"Không, không nói được." Lạc Phỉ đã không còn mà một cô gái bộp chộp, cô đã sớm mài giũa được dây thần kinh phản xạ với nguy hiểm.

"Người phụ nữ đó có thể bước chân vào nhà ông nội chính là bác ba đầu têu."

"Bác ba này của tôi vô cùng kiêu ngạo, cố chấp với khả năng phán đoán của mình, bác ấy tuyệt đối không thay đổi nhận định của bác ấy với một người nào đó."

"Nếu lúc này tôi chạy tới tố cáo, nhất định bác ấy sẽ đi chứng thực, ông nội tôi không thể nói chuyện, người hầu đều đứng bên phía mẹ kế, hơn nữa bà ta biết diễn kịch như vậy, đến lúc đó thảm chỉ có tôi."

Lạc Phỉ dự đoán phản ứng của bác ba, "Nói không chừng mẹ kế sẽ cắn ngược lại tôi, nói tôi mới là người muốn hại chết ông nội, như vậy bác ba sẽ trực tiếp đuổi tôi ra khỏi nhà, vậy một chút hy vọng tôi cũng sẽ mất hết."

Người khác tổng cảm thấy mọi chuyện rất đơn giản, đó là vì sự việc không xảy ra trên người bọn họ, Lạc Phỉ không phải lần đầu tiên bị mẹ kế hãi hại khổ mà không thể nói, còn phải chịu sự hiểu lầm của mọi người, cô hiểu được phải suy xét về lâu về dài, xem xét thời thế, lùi một bước tìm cư hội khác.

Lục Chỉ gật đầu, "Cô nghĩ rất có lý."

Chân Tùng cảm thấy bất đắc dĩ, người không tâm cơ đụng phải người nhiều thủ đoạn, thật đúng chút biện pháp cũng không có.

Hắn vốn tưởng rằng những thủ đoạn trạch đấu đó đều là phim truyền hình, ngoài đời thật làm sao có chuyện đấu đến chết đi sống lại, nhưng không ngờ vì tài sản, vì lợi ích, vì tiền, con người thật sự có thể tính toán vượt mức tưởng tượng như vậy.

"Nhanh, đi nhanh thôi." Lạc Phỉ giữ chặt Bạch Điềm kéo đi.

Lục Chỉ nhìn Lạc Phỉ, thấy cô sợ hãi, trán đổ đầy mồ hôi, lắc lắc đầu.

Hai chân con người dù sao cũng không đọ lại 4 bánh ô tô, rất nhanh xe chạy đến trước mặt bọn họ.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông thần sắc nghiêm túc, "Tiểu Phỉ, sao cháu lại không vào? Bọn họ là ai?"

Cơ thể Lạc Phỉ run lên, mím môi: "Bác ba."

Cô phiền muộn nhìn người bác trước mặt, đây là người cô sùng bái nhất, trong mắt cô còn giống ba hơn người ba ruột, hiện giờ lại trở nên xa lạ, đến nói chuyện cũng phải cẩn thận.

Bác ba nhíu mày, "Hôm nay bác có khách quý đến nhà, các con muốn về nhà thì về đi, đừng đứng ở chỗ này." Ngụ ý, không cần ảnh hưởng đến việc ông tiếp khách.

Bác ba gật đầu, cũng không để ý thấy Lục Chỉ được Chân Tùng chắn trước che nắng.

Hiển nhiên vị khách quý đó đang ngồi trong xe, bác ba nói xong còn xoay người nói với người đó mấy câu, thái độ mười phần cung kính.

Lạc Phỉ lén nhìn trộm, vị khách quý ngồi bên cạnh bác ba, cô nhìn không được mặt mũi.

Bất quá, bác ba cô cũng là một nhân vật lợi hại trong giới, gia chủ Lạc gia trong vòng cũng có chút địa vị, Lạc Phỉ thật sự không nghĩ ra ai có thể làm bác ba cung kính như vậy.

Thật tốt a, Lạc Phỉ nghĩ, nếu có một ngày cô có thể thành công, cô không cầu gì khác, chỉ cầu ông nội có thể bình an vô sự, có thể vẫn luôn sống cùng cô.

Nghĩ đến đây, Lạc Phỉ cay mũi, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên, gục đầu xuống chờ bác ba rời đi, rồi sẽ rời đi.

Hôm nay cô thật sự xin lỗi Lục Chỉ, cô muốn nghiêm chỉnh xin lỗi đại sư, mời cậu ăn cơm, bù lại một chuyến đi công cốc lại còn vì cô mà bị coi thường.

Cô nghĩ đến tiểu thần tiên có biết bao người thần tượng, người cao cao tại thượng như vậy, chỉ mới đi bên cô đã bị khinh bỉ không nói, còn ngược lại trấn an cô, từ sâu tận đáy lòng cô cảm thấy cảm tạ cùng áy náy vô cùng với Lục Chỉ.

Đều do cô vô dụng, quá vô dụng, cô thật lòng xin lỗi tất cả mọi người, nếu fans tiểu thần tiên mà biết, nhất định sẽ hận cô chết.

Trong lúc tâm trạng của cô rơi xuống điểm thấp nhất, xe bác ba vừa muốn di chuyển lại ngừng lại, cửa xe sau mở ra, một người vội vã từ trên xe đi xuống.

"Chân Tùng?"

Chân Tùng mở to mắt nhìn người đi tới, kinh hãi, "Nam tổng?"

Lục Chỉ nghe thấy lập tức ló đầu ra, Nam Thừa Phong nhìn thấy Lục Chỉ, không nói hai lời, nhanh chóng đi lại trước mặt cậu, đau lòng dùng khăn tay lau trán cậu, "Sao lại đứng ngoài nắng vậy em."

Hắn áy náy, cau mày, "Tôi mới ngồi trong xe nói điện thoại, có Lạc tổng ngăn cách, khoảng cách xa nên không nhìn thấy mọi người, ngắt điện thoại mới phát hiện Chân Tùng."

Xe bác ba Lạc Phỉ rất rộng, vừa nãy toàn bộ người ông che kín cửa sổ xe nói chuyện với Lạc Phỉ, Nam Thừa Phong vừa lúc đó điện thoại, cũng không để ý đến chuyện đang xảy ra.

Nếu không phải vóc dáng Chân Tùng cao, đứng chỗ ngoặt như vậy, nhất định hắn sẽ nhìn không rõ.

"Không có gì." Lục Chỉ cười, "Chân Tùng vẫn luôn chăm sóc em, không có bị phơi nắng."

Nam Thừa Phong đau lòng không thôi, "Sao lại thế này? Không phải mấy em ra ngoài từ sớm sao, sao giờ lại đứng bên ngoài biệt thự."

Lạc Phi nhìn Nam Thừa Phong liền hoảng sợ, cô và Bạch Điềm liếc mắt nhìn nhau, chớp mắt nghĩ đến cũng một chuyện, anh ta đúng là bạn trai tiểu thần tiên a! Không ngờ lại ghê gớm như vậy, là nhân vật có thể làm bác ba của Lạc Phỉ khom lưng uốn gối..

Chương 126:

Lạc Như Hối cũng chính là bác ba của Lạc Phỉ, thấy Nam Thừa Phong ngắt điện thoại, vốn muốn nói chuyện với hắn, đột nhiên nghe hắn nói, "Dừng xe", sau đó không nói hai lời mở cửa xe đi xuống, ông liền hoảng sợ, nhanh chóng đi xuống theo hắn. Ông đang không hiểu Nam tổng có chuyện gì, thì thấy hắn đi ra sau Lạc Phỉ, ôm chặt người nào đó, còn nhanh chóng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho người đó, dáng vẻ vô cùng đau lòng, Lạc Như Hối đứng nhìn liền chấn động. Ông cẩn thận nhìn người trong lòng Nam Thừa Phong, rất nhanh đã thấy một thiếu niên không cao lắm, nhưng làn da trắng nõn, ngoại hình đặc biệt xinh đẹp đáng yêu.

"Nam tổng?" Lạc Như Hối khẽ gọi, nghe thấy Nam Thừa Phong đau lòng hỏi thiếu niên kia sao lại đứng chỗ này, có vẻ đau lòng chịu không nổi, hiển nhiên người thiếu niên này vô cùng quan trọng với hắn. Chẳng lẽ đây là em trai Nam tổng? Lạc Như Hối không chỉ có hối hận, sớm biết vậy vừa nãy sẽ hỏi thăm thêm vài câu, nhìn có vẻ Lạc Phỉ có quen biết với thiếu niên kia, vừa rồi mình hỏi thêm vài câu, nhiệt tình mời bọn họ cùng vào nhà, biểu hiện tốt một phen thì có thể dễ nhận được thiện cảm của Nam tổng rồi. Bỏ lỡ mất một cơ hội lấy lòng hắn.

"Sao lại đứng ngoài cửa vậy em?" Nam Thừa Phong đau lòng hỏi Lục Chỉ, mùa hè tới, hắn còn không dám để Lục Chỉ bị phơi chút nắng bị chịu chút nóng, một giọt mồ hôi cũng không cho cậu có cơ hội đổ.

"Thừa Phong, sao anh lại đến đây?" Lục Chỉ cười cười, "Không có gì đâu, không nóng ạ."

Nam Thừa Phong lau khô mồ hôi trên trán cậu mới thở nhẹ ra.

Lạc Như Hối thức thời hỏi, "Không bằng chúng ta lên xe nói chuyện? Trên xe có điều hoà."

Xe Lạc Như Hối dài hơn xe thương vụ cao cấp, chuyên dùng để tiếp đón khách quý, cũng đủ cho mấy người bọn họ ngồi.

Nam Thừa Phong gật đầu, không nói hai lời ôm Lục Chỉ lên xe.

Lạc Phỉ không dám lên, Bạch Điềm thấp giọng nói, "Sợ cái gì, có tiểu thần tiên đó chi? Chúng ta đi theo tiểu thần tiên, những cái khác mặc kệ đi."

"Cô ấy nói rất đúng, đi theo ông chủ tôi thì cô cứ yên tâm, ngài ấy lợi hại nhất." Chân Tùng gật đầu cổ vũ cô.

Lạc Phỉ nhìn Lục Chỉ, nghĩ đến bạn trai cậu có quyền thế như vậy, cũng dũng cảm hơn, theo sau bọn họ lên xe ngồi. Từ biệt thự đi ra đây đứng đã 10 phút, giờ bỗng nhiên được vào ngồi trong điều hoà, lập tức cảm giác như được giải phóng.

Nam Thừa Phong lo lắng Lục Chỉ đột ngột vào ngồi điều hoà sẽ bị cảm lạnh, còn cẩn thận ôm cậu vào lòng, che chở không cho gió lạnh thổi thẳng vào cậu. Lạc Như Hối thấy thái độ này của Nam Thừa Phong, âm thầm nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không thể đắc tội thiếu niên trước mặt này. Người thiếu niên không đánh sợ, Nam tổng sau lưng cậu ta mới thật đáng sợ, phiên tay phúc vũ, chỉ điểm càn khôn. Ông đã mất thật lâu để chuẩn bị hạng mục lần này hợp tác với Nam thị mới có thể được gặp trực tiếp Nam Thừa Phong trao đổi, tuyệt đối không thể làm hỏng.

"Nam tổng, đây là em trai ngài sao? Rất đẹp trai."

Lạc Như Hối rất thông minh, tuy rằng trong lòng cảm khái Lục Chỉ xinh đẹp nhưng biết những cậu thiếu niên thích được khen đẹp trai, dùng từ này sẽ dễ gây cảm tình hơn. Nhưng Lục Chỉ cũng không vì vậy mà vui vẻ, chỉ nhàn nhạt cười, lễ phép đủ lễ. Lạc Như Hối bối rối, cảm giác cậu thiếu niên trước mặt cũng không phải đơn giản như ông tưởng.

Với người ngoài, Nam Thừa Phong khôi phục khí tràng thường trực. "Không phải em trai, là bạn trai của tôi."

Lời này tựa như sấm sét xoẹt đánh cái bụp trong lòng Lạc Như Hối, ông không ngờ Nam Thừa Phong vậy mà thích nam, lại còn thừa nhận thản nhiên như vậy. Tuy rằng thời nay cặp đôi đồng tính rất nhiều, cũng không ít cặp kết hôn, nhưng dù sao vẫn còn rất nhiều người không thể tiếp thu chuyện này. Lạc Như Hối chính là một trong số đó, chỉ là đối mặt với Nam Thừa Phong, một chút ý khinh thường ông cũng không dám có. Đụng đến người tầm cao như vậy, còn thời gian đi khinh thường tính hướng của hắn, không bằng đếm lại xem trong tài khoản ngân hàng của mình có mấy con số, nhìn xem bản thân có tư cách khinh thường hay không.

Suy nghĩ trong lòng ông rất loạn, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, thần sắc cực kỳ tự nhiên, cười. "Thì ra là bạn trai, tôi còn tưởng là em trai chứ, nhưng ngài vừa nói vậy, nhìn lại thấy hai người quả thật xứng lứa vừa đôi."

Nam Thừa Phong gật đầu, "Lạc tổng khách khí."

Lạc Như Hối cười cười, một lòng nghĩ làm sao lấy lòng Nam Thừa Phong, nghĩ đến bạn trai hắn quen Lạc Phỉ, lập tức đổi giọng, "Tiểu Phỉ, con là bạn của bạn trai Nam tổng?"

Đã thật lâu Lạc Phỉ không nghe thấy bác ba nói chuyện với mình bằng ngữ khí thân thiết như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng có chút cảm thấy không quen. Cô biết đây là vì Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, cũng không có vui hơn chút nào.

"Không phải." Lạc Phỉ lắc đầu, nhìn Lục Chỉ, cô không biết nên trả lời thế nào mới đúng. Cô thật sự sợ loại người tâm cơ như mẹ kế, bị bà ép đến nỗi mỗi lần nói chuyện đều phải suy tính thật lâu, sợ nói sai dù chỉ một lời; cũng chỉ ở trước mặt Bạch Điềm cô mới có thể không kiêng cử gì.

"Đúng vậy." Lục Chỉ nhìn Lạc Phỉ nói, "Mấy người chúng tôi là bạn."

Lạc Như Hối nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ kinh hỉ, cháu gái có thể làm bạn với bạn trai Nam tổng, đây là chuyện tốt ngàn năm có một. Lạc Phỉ mím môi, ánh mắt lấp loé vì cảm động.

"Thì ra thật là bạn bè à." Lạc Như Hối rất vui mừng, không nghĩ tới Lạc Phỉ thế mà quen được với bạn trai Nam tổng, lập tức cũng xem trọng đứa cháu gái không quá khiến người yêu thích này hơn.

Kỳ thật nói Lạc Như Hối chán ghét Lạc Phỉ thì cũng không đúng, ông cũng từng yêu thương cô như con gái ruột. Chỉ là sau khi lão tam tái hôn, đứa cháu gái hoạt bát ngày xưa bỗng thay đổi tính tình, tìm đủ cách gây khó dễ mẹ kế. Ban đầu bọn họ cũng không thích người phụ nữ kia, đương nhiên sẽ giúp cô, nhưng qua thời gian, nhìn phụ nữ kia không làm gì sai, hiểu được chịu đựng, ngược lại Lạc Phỉ không ngừng quậy phá, nên họ mới bắt đầu chán ghét. Tuy nhiên ông cụ lại rất thương cháu gái, hơn nữa cô còn là đứa con duy nhất của lão tam, với Lạc Như Hối mà nói, Lạc Phỉ vẫn là người thân, ít nhiều gì vẫn sẽ chiếu cố cô, chỉ cần cô không gây chuyện với mẹ kế, không gây thêm phiền phức cho họ là được.

"Vậy sao vừa nãy các con không vào nhà ngồi lại chạy ra ngoài đường đứng? Định rời đi à?" "Lạc Như Hối hỏi, hắn muốn có câu trả lời cho Nam Thừa Phong.

Lạc Phỉ mím môi, mở miệng nói, "Hôm nay con định mời Lục đại sư đến xem bệnh cho ông nội."

Lạc Như Hối ngẩn ra, "Xem bệnh cho ba?"

Ông nhìn Lục Chỉ, cười cười, "Nam tổng, bạn trai ngài là bác sĩ sao?" Trẻ quá nhìn không ra đấy.

"Là thiên sư." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.

"Thiên sư?" Lạc Như Hối hít một hơi sâu, nghĩ thầm thiên sư là cái gì? Đoán mệnh? Ba ông bị bệnh thì mời thiên sư đến làm gì? Đứa nhỏ Lạc Phỉ này quả nhiên giống lời mẹ kế nó nói, đầu óc càng ngày càng không bình thường.

"Đúng, tôi là thiên sư, Lạc Phỉ nói ông nội cô ấy bị quái bệnh không cách cứu chữa, cho nên mời tôi đến xem." Lục Chỉ nói.

Lạc Như Hối nghĩ thầm, ông đã mời nhiều bác sĩ như vậy, mẹ kế Lạc Phỉ cũng tận tình chăm sóc vẫn không chữa được, một tên đoán mệnh thì chữa kiểu gì? Làm trò gì thế.

Ông thầm tức giận nhưng lại không hiện lên mặt, "Đúng không? Lạc Phỉ thật có tâm."

"Đúng vậy, cô ấy rất có hiếu." Lục Chỉ nói.

Lạc Như Hối cười cười, đối diện ánh mắt Lục Chỉ, ông hơi chau mày, không biết vì sao ông có loại cảm giác bị cậu thiếu niên kia nhìn thấu mọi suy nghĩ.

Trong lòng Lạc Như Hối cảm thấy bất an, cười cười, "Ba tôi chính là lớn tuổi, cơ thể dần suy yếu, cho nên...... không có gì, Tiểu Phỉ cũng là muốn thử những biện pháp khác nhau thôi, còn phiền cậu trời nóng như vậy mà phải đi đến đây một phen."

"Không sao." Lục Chỉ nói. Cậu biết Lạc Như Hối không tin, cậu đương nhiên cũng chẳng để bụng, chỉ dựa vào lòng Nam Thừa Phong mà lười biếng, thoải mái quá, thoải mái đến lười nói chuyện.

"Vậy, vậy các con đã kiểm tra cho ông nội chưa?" Lạc Như Hối lại hỏi, muốn tìm thêm đề tài lôi kéo làm quen với người nhà Nam tổng.

"Không có, chúng con vừa mới vào nhà muốn lên gặp ông nội, nhưng......" Dưới sự cổ vũ của Bạch Điềm, Lạc Phỉ vẫn lựa chọn nói ra, "Nhưng còn chưa lên được lầu đã bị mẹ kế đuổi ra ngoài."

Cô vừa dứt lời, Lạc Như Hối còn chưa phản ứng, Nam Thừa Phong nghe thấy đã nhướng mày: "Đuổi ra ngoài?"

Lạc Như Hối thấy sắc mặt hắn không vui, thần kinh lập tức căng thẳng, vội vàng khó hiểu hỏi Lạc Phỉ, "Đuổi các con ra ngoài? Ai? Mẹ kế con? Sao có thể?"

Khi ông nói những lời này còn trừng mắt với Lạc Phỉ. Không phải ông không tin Lạc Phỉ, chỉ là những chuyện như vậy thật sự đã diễn ra quá nhiều lần trong nhà bọn họ. Ngày thường Lạc Phỉ tố cáo mẹ kế, bà còn khuyên bọn họ nói là đứa nhỏ còn tuỳ hứng, bản thân không để ý bao nhiêu, sau bao lần, Lạc Như Hối mới cảm thấy thất vọng với Lạc Phỉ như vậy. Không nghĩ tới hôm nay trước mặt khách quý, Lạc Phỉ vẫn muốn bôi nhọ mẹ kế như vậy. Lạc Như Hối vốn không thích người tâm cơ, ông đã cho cô rất nhiều cơ hội, nhưng thật sự lần này cảm thấy vô cùng thất vọng với cháu gái. Nếu lần hợp tác với Nam thị này bị huỷ vì cô, ông tuyệt đối sẽ đuổi cô ra khỏi Lạc gia.

"Sao lại không thể, chúng tôi tự mình trải nghiệm đấy." Chân Tùng không thể tin Lạc Như Hối sẽ trả lời như vậy.

"Ông chủ, có phải vậy không?" Chân Tùng nhìn Lục Chỉ.

Lục Chỉ gật gật đầu, nắm tay Nam Thừa Phong: "Thừa Phong, ban nãy bọn họ hung dữ lắm, em bị doạ sợ luôn á."

Lục Chỉ chớp chớp mắt, Chân Tùng run mày, Bạch Điềm cũng sợ tới mức thiếu điều té từ trên ghế xuống. Bị doạ? Không thấy mà? Vừa nãy này còn bình tĩnh hơn bất kỳ ai ấy chứ.

Nam Thừa Phong trầm mặt, lập tức ôn nhu trấn an, vỗ vỗ vai Lục Chỉ, nhẹ giọng dỗ: "Không sợ, không sợ."

Lạc Như Hối hít một hơi thật sâu, mặc dù lão luyện như ông, nhưng vẫn để lộ một chút kinh ngạc. Chân Tùng lúc này đổi thành giật giật khoé miệng. Lạc Phỉ và Bạch Điềm thì mặt đầy hâm mộ nhìn Lục Chỉ được cưng chiều.

"Lạc tổng."

Lạc Như Hối nghe thấy, cứng đờ người, ông cảm giác được vẻ âm trầm trong giọng nói của Nam Thừa Phong.

"Đạo đãi khách của nhà các vị là vậy à?"

Lạc Như Hối chấn động, nhanh chóng cười cười, "Nam tổng, nhất định là hiểu lầm, em dâu tôi là người hiền lành, lại thương Tiểu Phỉ nhất, tuyệt đối sẽ không đối xử với bạn bè con bé như vậy."

Ông nói, âm thầm trừng Lạc Phỉ, làm cô nàng sợ tới mức không dám mở miệng nói tiếp, trong lòng cảm thấy uỷ khuất cũng không có chỗ giải bày. Đây là tình trạng trong gia đình cô, rõ ràng người khác làm sai nhưng người chịu tội lại là cô. Ai bảo miệng cô ngốc, người lại ngu, không nói dối, không tâm cơ, không đấu lại người đàn bà kia.

"Hiền lành?" Chân Tùng hoảng sợ, "Tựa như không phải cùng một người chúng tôi gặp lúc nãy đâu."

"Chân Tùng, đừng nói nữa." Lục Chỉ nói.

Cậu nhìn ra được Lạc Như Hối cũng không tin lời bọn họ nói, khẳng định do Lạc Phỉ tính kế mẹ kế, loại người tự tin như ông, càng nói nhận định của ông là sai, ngược lại tiềm thức của ông càng muốn phản bác, kiên trì với nhận định của mình mới là chính xác. Làm không tốt, càng nói sẽ càng làm ông chán ghét Lạc Phỉ, càng gây bất lợi cho tình trạng của cô.

"Với Lạc tiên sinh, điều gì quan trọng nhất?" Lục Chỉ nói,

Lạc Như Hối ngẩn ra, cười cười, "Trước mắt sao? Là gia tộc Lạc thị, gánh nặng của toàn bộ gia tộc đều đặt trên vai tôi, tôi phải có trách nhiệm." Những lời này của ông là thật lòng, thân làm gia chủ, ông có trách nhiệm và nghĩa vụ phải gánh vác, cho nên ông hy vọng mỗi gia đình đều có thể chung sống hoà thuận.

"Chứ không phải là ba ngài sao?"

Lạc Như Hối nghe thấy cậu nói, ngẩn ra, có chút nghi ngờ, sau cậu ấy biết được?

"Tôi biết đoán mệnh." Lục Chỉ mỉm cười với ông.

Lạc Như Hối càng chấn động, sao cậu ấy biết mình nghĩ cái gì?

"Đã nói là tôi biết đoán mệnh nha." Lục Chỉ cố ý nói chuyện với suy nghĩ trong lòng ông, doạ Lạc Như Hối sợ tái mặt, thiếu chút nữa không kiểm soát được.

Lạc Như Hối cho xe ngừng ở gara, trợ lý ở ghế phụ nhắc ông xuống xe mới kéo Lạc Như Hối từ trạng thái khiếp sợ hồi hồn, nhưng đến lúc này, ánh mắt ông nhìn Lục Chỉ thêm vẻ tò mò và đề phòng. Rốt cuộc, ai gặp được loại người này đều sẽ nhiều ít cảm thấy sợ hãi cùng kiêng kị.

Lạc Phỉ và Bạch Điềm xuống xe. Lục Chỉ đi đến trước mặt bọn họ, thấp giọng nói thầm với Bạch Điềm mấy câu. Hai mắt Bạch Điềm sáng lên, lập tức kéo Lạc Phỉ chạy đi.

Lạc Như Hối thấy cháu gái như vậy, nhịn không được nhíu mày, "Đứa nhỏ này, khách còn đứng đây mà đã lo chạy trước."

Ông rất sợ tạo thành ấn tượng không tốt với Nam Thừa Phong, ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông, vì thế càng không vui với Lạc Phỉ, cũng càng khẳng định nhận định của mình không sai, không hề có chút đồng tình nào với Lạc Phỉ.

"Lạc Phỉ có thể là bạn của tôi, nhân phẩm nhất định không có vấn đề." Lục Chỉ nói.

Trong lòng Lạc Như Hối lộp bộp, sắc mặt trắng bạch, "Đúng, đúng vậy." Lúc này ông không dám nghĩ lung tung nữa, chỉ cảm thấy thiếu niên này có thuật đọc tâm sao? Sao lại khủng bố như thế?

"Người Chỉ Chỉ tán đồng nhất định là người tốt." Nam Thừa Phong nói.

Lạc Như Hối vừa nghe, vội đáp: "Nam tổng nói chính xác, có thể làm bạn với bạn trai Nam tổng là phúc của Tiểu Phỉ."

"Gọi em ấy là Lục đại sư là được." Nam Thừa Phong nói.

Lạc Như Hối thầm nghĩ Nam tổng để ý từng li từng tí cảm nhận của cậu thiếu niên, cũng quá yêu thương cậu ấy rồi. Lạc Như Hối bên này cung kính mời Nam Thừa Phong và Lục Chỉ cùng Chân Tùng vào nhà.

Khoảng cách từ gara tới phòng khách cũng không xa, đi qua một cái hành lang là tới, cho nên trên đường cũng không ai chú ý tới bọn họ, nên các cô có thể thuận lợi tới được phòng khách. Lúc này bọn họ không trực tiếp đi lên lầu mà nhìn người mẹ kế ngồi trên sô pha.

"Ai cho bọn mày quay lại?" Người phụ nữ chưa mở miệng, Lạc Đình Đình đã đánh đòn phủ đầu.

"Nhà của tôi, vì sao tôi không thể quay về!" Lúc này Lạc Phỉ rất có tự tin, "Cô cho rằng mấy người được vào đây ở, thu mua mọi người ở đây thì cái nhà này thành của mấy người à? Tôi nói cho mấy người biết, căn nhà này vĩnh viễn là của ông nội tôi và tôi."

Lạc Đình Đình vốn áp chế cô lâu này, thấy cô bỗng nhiên có khí thế như vậy, lập tức nổi trận lôi đình. "Mày đã bị đuổi khỏi nhà thì có tư cách gì mà ở đây nói với chả năng."

Tuy rằng tính tình Lạc Đình Đình nóng nảy, nhưng rất biết xem xét thời thế, rất biết đóng kịch như mẹ cô ta, giờ phút này thấy chỉ có hai người Lạc Phỉ và Bạch Điềm, mấy anh đẹp trai kia đều không có, càng thêm không cố kỵ. Lạc lão gia tử bị bệnh, bác hai và bác ba Lạc gia đi công tác ở nước ngoài, cha dượng cô cũng đang đi công tác, trong khoảng thời gian này Lạc gia chính là địa bàn của bọn họ, ở trong nhà này bọn họ chẳng phải sợ gì cả, cho nên mẹ cô ta mới có thể quang minh chính đại đuổi Lạc Phỉ đi.

"Mày có biết ông nội mày, ông nội mày đấy đang nằm bất động không, mày chẳng làm được cái trò trống gì, tao nói cho mày biết, thông minh chút đi, nhân lúc còn sớm mau cút đi, cút đi cho xa vào." Lạc Đình Đình chanh chua nhuần nhuyễn, cô biết Lạc Phỉ để ý ông nội mình nhất, cố ý học theo mẹ cô ta, dùng điểm này kích thích Lạc Phỉ. Dù sao niềm vui của bọn họ chính là nhìn Lạc Phỉ tức giận, thống khổ.

"Nếu không, chờ khi ông mày chết, tao cùng mẹ tao nhất định cho mày chết ngoài đầu đường xó chợ."

"Đình Đình, đừng nói ông nội con như vậy." Người phụ nữ từ từ tiếp tục xem tạp chí, làm móng tay, hoàn toàn không có ý muốn hoà giải mâu thuẫn của hai người. "Tốt xấu gì thì hiện giờ ông ấy vẫn còn sống, vẫn là trưởng bối Lạc gia, đã quên mẹ giáo dục con, cần tôn trọng trưởng bối."

"Sặc, có gì không thể nói chứ, lúc trước nếu không phải vì lão gia sống lâu chật đất kia, con đó có thể được ăn ngon mặc đẹp sống tốt đến giờ à?!" Lạc Đình Đình không phục nói, "Một đứa phế vậy cũng dám đấu với mẹ, mơ với chả tưởng."

"Cô! Cô thế mà dám mắng ông nội tôi!" Lạc Phỉ thiếu chút nữa tức phát khóc.

"Tao mắng thì thế nào, mấy người bác ba đều ở nước ngoài, còn có thể biết tao làm gì à." Lạc Đình Đình cười nói, "Bọn họ còn cảm thấy chúng tao chăm sóc ông nội mày rất tốt, không ai biết mỗi ngày tao đều tát mặt lão chơi cho vui đâu nhỉ, ha ha ha."

"Cô!" Lúc này Lạc Phỉ đã thật sự tức phát khóc, cả người run run, được Bạch Điềm đỡ mới không ngã xuống đất, "Ông nội, ông nội, là con không tốt, là con vô dụng."

Cô ả mắng đã ghiền, cảm thấy đến lúc đuổi Lạc Phỉ đi rồi, miễn cho mình chướng mắt. "Sao thế? Đuổi chó đi sao còn để nó chạy lại, mấy người làm ăn sống nhăn răng vậy hả!"

Lạc Đình Đình hô lớn gọi, một người hầu chạy đến, "Đại tiểu thư đừng nóng giận, ngài cũng không phải không biết nhị tiểu thư có mật mã nhà, đi vào cửa chúng tôi cũng không ngăn được ạ."

"Vậy đổi mật mã." Người phụ nữ không thèm nhìn Lạc Phỉ, lãnh khốc ra lệnh.

Bỗng nhiên, một bóng người vọt tới, tát Lạc Đình Đình một cái, sau đó vọt tới trước mặt người phụ nữ, túm tóc bà ta, lôi bà ta từ trên sô pha xuống. Hai người lập tức cả kinh, ngẩng đầu lên liền thấy đó là một người hầu gái trung niên quét dọn trong hoa viên không có tiếng nói gì, tức khắc nổi trận lôi đình.

"Bà điên rồi hả! Dám đánh chủ nhân, người đâu! Báo cảnh sát bắt bà ta lại cho tôi!" Người phụ nữ chú ý nhất dung mạo của mình, thấy mình bị túm rớt mấy cọng tóc, tức khắc khó thở, chỉ vào mũi bà ta lớn tiếng.

Bà nhớ rõ người hầu gái này, trước kia khi bà thu mua đám người hầu, người này không nhận, tuy rằng sau đó bà ta không đứng vào hàng ngũ của bà, chỉ yên lặng làm việc, nhưng vẫn bị những người hầu khác xa lánh. Bà hô lớn tiếng nhưng đám người hầu không một ai tới. Lạc Đình Đình đã trực tiếp xông lên lao vào đánh nhau với người hầu trung niên, Lạc Phỉ bị hoảng sợ ôm chặt lấy Bạch Điềm trốn sang một bên.

"Đình Đình, đừng đánh nhau với bà ta, giữ chừng mực, người đâu!"

Bà lại hô lớn, đám người hầu vẫn như cũ không ai chạy tới. Người phụ nữ cảm thấy không đúng, nhanh chóng chạy đến chỗ Lạc Đình Đình ngăn cản cô ta lại. Nhưng bà ta còn chưa kéo Lạc Đình Đình ra, liền thấy phía sau người hầu có một người bước ra, tức khắc hoảng sợ.

Bà đảo mắt, lập tức nước mắt lưng tròng, "Bác ba, bác về đúng lúc quá, người đàn bà này điên rồi, thế mà dám đánh em cùng Đình Đình." Bà nhìn Lạc Như Hối khóc đến nhu nhược đáng thương, cố gắng bảo vệ Lạc Đình Đình, đúng chuẩn hình tượng mẹ hiền bảo vệ con gái khi bị người khác khi dễ.

"Tiểu Phỉ, con bình thường thân với người hầu này nhất, mau tới giúp dì và chị con với." Người phụ nữ nhìn Lạc Phỉ, ánh mắt cùng ngữ khí lộ ra vẻ cầu xin.

Lạc Như Hối hít sâu một hơi, bất kể ai nhìn thấy người phụ nữ này như vậy đều sẽ không tự chủ mà đồng tình, tin tưởng, đứng về phía bà ta.

Nam Thừa Phong nhướng mày, Lục Chỉ vỗ tay, "Oa, kỹ thuật diễn tốt thật đấy."

"Cô không cần đổ lên Tiểu Phỉ." Lạc Như Hối lạnh nhạt mở miệng, "Là tôi bảo chị ta đánh các người, bởi vì tôi là đàn ông, không thể trực tiếp ra tay đánh phụ nữ."

Người phụ nữ nghe vậy, tức khắc cả kinh, cả người lạnh ngắt.

Lạc Phỉ gật đầu, "Tụi con đi ngy đây."