logo cungdoctruyen.com

Mạt Thế Trùng Sinh Nhất Ái Tâm - Chương 11: Bóng Mờ

Hắn im lặng nhìn y, ánh mắt so với mọi ngày lạnh nhạt lại tăng lên độ ấm, hắn nhẹ nhàng bóc tôm cho y, động tác thuần thục, cả người toát ra khí tức của người vợ hiền. Y hưởng thụ vô cùng, há há cái miệng ra ăn tôm hắn bóc, bên cạnh Ngạo Thiên sẵn sàng làm điều này vì hắn sợ rằng dài đến cuối thành phố nhưng y biết hắn không hại y, có một loại tin tưởng vô lý vô điều kiện, một cảm giác người này sẽ chân tâm thực ý với mình, từ khi sinh ra hắn chưa hề có cảm giác này.

Hắn mở miệng nói, giọng nói vừa nghe làm người ta vô cùng thoải mái:

_ Em muốn đặt một số lượng lớn vũ khí, vấn đề tiền nong cũng không vấn đề.

Y nhíu nhíu mày, giọng nói có tia không vui:

_ Cái gì tiền nong, muốn tôi có thể cho em.

Giọng hắn đều đều giải thích, tựa như lời nói không của y căn bản không lọt tai:

_ Số lượng lớn,không phải một hai khẩu...

Y nhíu mày suy nghĩ, hắn cần nhiều vũ khí vậy để làm gì? Tuyệt đối nhìn bộ dạng hắn không phải nói chơi cho vui. Y muốn rõ là hắn muốn gì:

_ Vì sao lại muốn nhiều vậy?

Hắn ngước mắt nhìn y,đôi mắt vô cùng xinh đẹp, trong đó chỉ có sự nghiêm túc:

_ Anh tin em?

_ Tin.

Hắn gật đầu, giọng nói đều đều:

_ Vậy vài tháng nữa anh sẽ rõ.Em sẽ chuyển vào tài khoản anh 50 tỷ. Tốt nhất là nhiều súng có lượng đạn lớn, hoặc loại súng có nòng giảm thanh hoặc súng bắn tỉa, bom mìn có sức công phá diện rộng thì càng tốt.

Y nhìn nhìn hắn, môi y khẽ nhếch:

_ Tôi không biết em làm gì? Nhưng em thích là được. Tôi cho em thêm 100 tỷ nữa. Thế nào?

_ Không sợ em lừa tiền chạy mất.

_ Lúc đó tôi sẽ chơi chết em.

Hắn bật cười ha ha, híp mắt lại cái lưỡi liếm khoé môi, tiến sát lại gần y, ngang nhiên ngồi ngang lên đùi y, một tay bắt lên cỗ, một tay cầm tôm bỏ lên miệng y:

_ Ăn không?

Y nhướng mày, khiêu khích trắng trợn, y cắn miếng tôm rồi liếm tay y. Ma trảo đã luồn vào áo sơ mi của hắn, khẽ ngắt đầu nhũ, giọng vô lại:

_ Tôi ăn no rồi không bằng vận động một chút.

_ Ha hả, em thật dâm đãng nhưng tôi thích...

Gặm cái cổ trắng của hắn, liếm lên vành tai mẫn cảm, hôn lên đôi môi đang hé mở của hắn, từ mớn chớm sang mãnh liệt, hận không thể nhét hắn vào bụng. Ma trảo thuần thục cởi sạch đồ của hắn, thân hình trần trụi và trắng nõn lộ ra, đỏ ửng đầy mê hoặc. Y mơn chớm từng tấc ra thịt, hạt đậu trước ngực bị gặm đến cương cứng, tiếng rên rỉ đầy khiêu khích từ khoé miệng hắn, tiểu Dao anh dũng ngẩn lên, hậu huyệt được ngón tay y khai mở. Phân thân to lớn của y nhẹ nhàng đi vào, tràng thở gấp bung ra, tiếng rên rỉ va chạm vang lên đầy dâm mị trong căn phòng ăn đóng chặt.

( P.s: *Mặt mo đỏ đỏ* ta k có năng khiếu viết H văn được không?)

Đưa mắt nhìn màn hình điện, ngày tháng hiện lên rõ ràng, hắn biết còn không tới 1 tuần nữa là mạt thế. Cảm giác áp bách đã mơ hồ xuất hiện xung quanh, khung cảnh yên bình ở ngoài cửa sổ làm hắn có chút tiếc nuối, những ngày nhân loại thảnh thơi thì chỉ tính bằng ngày, còn những ngày chật vật như đòi mạng cùng đói khát thì tính bằng năm.

Ngạo Thiên nhìn hắn sắc mặt không vui, liền tới ôm hắn, giọng nói ẩn nhu tình:

_ Làm sao em không vui?

Hắn quay sang một chút, đôi mắt trong suốt mang chút lạnh nhạt nói:

_ Anh tin em không?

_ Đương nhiên.

_ Trong những ngày tới anh mua thật nhiều lương thực và vũ khí, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, được không?

Y khó hiểu nhìn hắn, làm sao phải mua những thứ đó, y nghiêm lạnh hỏi lại hắn:

_ Tại sao lại như vậy?

Hắn hơi hơi thở dài, ánh mắt lạnh nhạt có chút ảm đạm:

_ Mấy ngày nữa, thế giới này sẽ thay đổi, chết chóc ở khắp mọi nơi, đói rết cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi lơ là thì chết vô thảm.

Đôi mắt hắn chứa đau đớn, thống hận nhìn ra xa:

_ Tình thân và tình người lúc đó rẻ mạt đến tận cùng.

Hắn quay mặt nhìn y, đôi mắt lại chứa khốn khổ cùng hối hận:

_ Chỉ cần yếu ớt sẽ hại người mình yêu thương chết thật thảm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Y ngây người nhìn hắn, đôi mắt thê lương của hắn làm đầu y nhói lên cái, cảm giác tâm như bị kiến cắn, đầu y xuất hiện một vài hình ảnh vụn vặt mờ mờ xuất hiện, không nhìn rõ nhưng lại vang lên âm thanh đau đớn kêu tên y. Y choáng váng, hơi lảo đảo một chút. Hắn hơi hoảng vội đỡ lấy y, Tiêu Dao lắc mạnh y một cái, liên tục kêu tên y. Một lúc sau y trấn tĩnh lại, đôi mắt chứa một tia mơ hồ:

_ Trước đây chúng ta từng gặp sao? Tại sao tôi nghe tiếng em gọi tôi đau đớn như vậy?

_ Nơi này không tệ, thử cảm giác mới cũng được.