logo cungdoctruyen.com

Chương 65: Chương 65

Dương Trúc bước vào học kỳ mới với tinh thần tràn đầy nhiệt huyết và sức sống. Đón giao thừa cùng Nghiêm Duệ xong thì lại đến lễ tình nhân, cứ bổ sung đầy đủ năng lượng của tình yêu thì thế giới đều trở nên tốt đẹp cả, cho dù là những đứa bạn cùng lớp đáng ghét thì đều trở nên hợp mắt hơn không ít trong mắt cậu.

Cậu là người đang yêu, hôm nào cậu cũng sống trong bình mật, lúc học tập, cậu còn tiện thể "tình chàng ý thiếp" với Nghiêm Duệ.

Còn ai làm được như thế không?! Không có đâu!

Tất cả bạn cùng lớp đều thua cậu chuyện này, cậu không thèm so đo với bọn họ!

Dương Trúc cảm giác khi bước đi dưới chân còn nổi gió được, đứng bên cạnh Nghiêm Duệ thì cứ nhảy nhót, cuối cùng Nghiêm Duệ phải giơ tay giữ đầu cậu lại thì mới có thể khiến cậu an phận.

Đã tới học kỳ hai của lớp 11, sắp phải bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến lớp 12 rồi. Thời khóa biểu căng hơn, giờ tự học buổi tối thì tăng thêm một tiết, sáng thứ bảy thì bỏ lịch tự học, chủ yếu chỉ giữ lại các môn mà giáo viên phải hỗn chiến để giành tiết dạy.

Dương Trúc nhìn thời khóa biểu mới, trái lại còn cười.

Thời gian cậu và Nghiêm Duệ có thể ở cùng nhau được dài hơn, ai nói không phải chuyện tốt chứ!

Cứ mập mờ khoe tình cảm trước mặt mấy kẻ đáng ghét cũng là một thú vui.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng đến khi thật sự triển khai, Dương Trúc không chịu nổi mà than phiền nhiều hơn.

Cậu đưa cho Nghiêm Duệ mẩu giấy, "Má nó chứ sao thời gian học lại dài thế, em sắp không chịu nổi rồi."

Nghiêm Duệ: "Nhịn cái gì vậy?"

"Anh nói thế là sao?"

Nghiêm Duệ cố ý giả ngu, "Muốn đi vệ sinh thì nói nhỏ vẫn đi được mà, giáo viên sẽ không cấm."

"Xùy!" Dương Trúc viết rất mạnh, "Đi vệ sinh thì có vấn đề gì chứ!"

Ngẫm lại, cậu viết: "Phòng vệ sinh cũng được đấy, anh đi theo em là được!"

Nghiêm Duệ: "Không đi, bẩn lắm, thiếu bầu không khí."

Dương Trúc buồn cười, Nghiêm Duệ khá kén chọn điều kiện thân mật.

Nghiêm ngặt quá nha, sao cậu lại cảm thấy điều này cũng rất đáng yêu!

Bốn mươi phút trước của giờ học cậu nghiêm túc nghe giảng, ba phút thì chuyền giấy cho Nghiêm Duệ, còn hai phút cuối thì đã yên tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem sau khi tan học nên đi ăn ở đâu cùng Nghiêm Duệ.

Nơi nào mà sạch sẽ, đẹp đẽ, lại còn có bầu không khí, sau đó chỉ cần Nghiêm Duệ thích thì cậu cũng sẽ thích.

Từ trước đến nay tin đồn về bọn họ vẫn chưa từng dừng lại, chẳng qua ít nhiều gì cũng chú ý đúng mực.

Lan truyền đúng mực.

Nghiêm Duệ phải chú ý đến thể diện của mình, kiểu vị thần tối cao giữa những học sinh xuất sắc như anh nếu bị lời đồn đại là đồng tính luyến ái làm ảnh hưởng đến, dù bản thân anh không có phản ứng gì nhưng kiểu gì giáo viên cũng tìm bọn họ nói chuyện.

Chỉ là sự đề phòng của hai người vẫn không đủ hoàn hảo, Dương Trúc đi vệ sinh trùng hợp lại nghe thấy.

"Nghiêm Duệ và thằng nhãi kia có phải là thật không đấy?" Lũ con trai xì xào bàn tán, "Hình như lần trước có người nhìn thấy hai đứa chúng nó nắm tay."

"Mới thấy nắm tay thôi á?" Một người khác nói tiếp, "Nghe nói còn có người thấy hôn môi cơ."

"Hôn thế nào, thế này à?" Bên trong vọng ra một trận cười, hình như có người mô phỏng động tác hôn nhau.

Dương Trúc trợn trừng mắt, đá cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh vang lên loảng xoảng, tức giận lao vào thì nhìn thấy một tên con trai đang chu cao miệng lên, biểu cảm trên mặt rất buồn cười.

Cậu khiến bọn trẻ trâu kia lùi một bước, hai mắt cậu trợn rất to, nhìn tên kia giống như nhìn thấy một đống thứ bẩn thỉu.

Đệt mẹ mày, đã không biết xấu hổ nhìn trộm cặp đôi yêu nhau còn chưa đủ, lại còn bắt chước theo xấu như chó!

Thời tiết không còn lạnh nữa, Dương Trúc mặc áo cũng giảm từ ba cái còn hai, lại thêm khi sôi máu thì nhiệt độ cơ thể lên cao, cậu liên tục kéo tay áo mình lên, ghét bỏ nói: "Bọn mày bị điên à?"

Bọn họ bị bắt quả tang đang gièm pha người khác thì không khỏi xấu hổ lúng túng, nam sinh kia thu mỏ lại, mấy đứa đưa mắt nhìn nhau.

Dương Trúc khí thế hùng hổ, theo bản năng muốn đánh nhau, chỉ muốn nện vào mặt mỗi thằng lắm chuyện này một cú, riêng cái thằng bắt chước nhố nhăng kia phải hai cú, phải đấm cho xẹp cái mỏ nó luôn!

Đúng vào lúc này, cậu lại nhìn sang phía đối diện, bốn người gộp lại, cậu chỉ cao hơn thằng lùn nhất một chút thôi.

Chắc chắn đánh không lại.

Dương Trúc bắt đầu rối rắm.

Đương nhiên nam tử hán đại trượng phu lâm trận không thể lùi bước, chịu ấm ức nhất định phải đáp trả! Người còn sống thì phải biết tranh đoạt, muốn cậu nuốt giận vào bụng chẳng thà để cậu nhảy lầu!

Nhưng cậu... Mẹ nó, Nghiêm Duệ thích SM á!

Dương Trúc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bên tay trái. Đó là lần đầu tiên cậu và Nghiêm Duệ trao đổi đồng hồ đeo tay, bên dưới dây đồng hồ và mặt đồng hồ đen cổ lỗ sĩ có che một dấu răng.

Mới tinh, tối hôm qua mới để lại. Nghiêm Duệ cắn cậu chảy máu, sau đó liếm vệt máu đó đi, vệt máu đỏ tươi dính trên môi, bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh kia.

Nghiêm Duệ thích bạo dâm, chỉ có Nghiêm Duệ mới được để lại dấu vết cho cậu, cho dù là dấu hôn hoặc vết thương.

Nếu để người khác lưu lại vết thương, vậy xuất phát từ góc độ SM, hành động này không phải rất giống việc vượt quá giới hạn sao?

Dương Trúc lại đấu tranh tư tưởng với bản thân mình, sau mấy giây, cậu mới ngẩng đầu lên, gương mặt tỏ ra hung ác. Cậu giận đùng đùng chửi, "Mấy thằng chó ngu ngốc, không phải bọn mày thích bàn tán người ta lắm sao? Có gan thì nói trước mặt tao và Nghiêm Duệ đi, sợ muốn chết chỉ dám sủa trong nhà vệ sinh. Mày là cóc thành tinh sao? Lưỡi vừa dài vừa bẩn, thích ở đây đớp ruồi!"

Những tên kia mặt hết trắng lại xanh, Dương Trúc lại mắng "Cút!", bản thân thì quay đầu đá một cước lên cánh cửa.

Ra ngoài vẫn chưa thấy phục, cậu lại ì ạch nghĩ bụng, chửi xong vẫn chưa đã, vẫn không dám chửi tục quá, chẳng qua tốt xấu gì cậu cũng không đánh nhau nữa rồi. Cậu lại vén chiếc đồng hồ đeo tay lên, nhìn dấu răng bên dưới, đi mà không nhìn đường nên đụng vào người ta rồi mới dừng lại.

Ngẩng đầu lên, Nghiêm Duệ đang cúi đầu nhìn cậu.

Dương Trúc giơ tay khoe, "Em không đánh nhau với bọn nó! Không để lại vết thương đâu! Em chỉ chửi chúng nó một trận thôi!"

Câu "không để lại vết thương" không đầu không đuôi, dù sao quyết tâm của Dương Trúc cũng chỉ có cậu tự suy nghĩ trong nội tâm mình, không nói ra cho Nghiêm Duệ biết. Nghiêm Duệ cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ xoa đầu cậu rồi đi về phía đằng sau anh vừa thấy.

Mấy nam sinh kia vừa bàn tán vừa đi ra, vừa căm giận vừa bất bình.

Nghiêm Duệ thẳng thừng đối diện tầm mắt với bọn họ, bọn họ đột nhiên dừng lại. Dương Trúc lập tức trở mặt, quay đầu lại lườm mấy đứa kia với biểu cảm dữ tợn, tạo khí thế cho mình và Nghiêm Duệ.

Bỗng nhiên Nghiêm Duệ nở nụ cười không rõ ý.

"Có phải Dương Trúc mắng chửi khó nghe lắm đúng không? Tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi." Nghiêm Duệ ôn hòa nhã nhặn nói: "Chỉ là đoạn trước tôi chưa nghe thấy, làm phiền các cậu nhắc lại lần nữa ngy trước mặt tôi."

Người bên kia đã biến sắc, không nói thành lời.

Nghiêm Duệ kiên nhẫn chờ một lúc, bọn họ vẫn chỉ im lặng, lúc này anh mới nói: "Được rồi."

Khi Dương Trúc rời đi, anh còn hơi cúi đầu, dùng âm lượng vừa phải, vừa khéo để người sau lưng có thể nghe thấy, nói: "Xem ra em chửi đúng rồi."