logo cungdoctruyen.com

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) - Chương 342-344

342: Bản Tính Nữ Nhân

Nấu nướng xong xuôi liền gọi đám người kia đến ăn uống.

“ Nào nào lại ăn bổ sung lại thể lực.

“ Thơm quá.

Tống Như Ngọc hít hít vài cái rồi nói, Trần Quốc Hưng chỉ cười bất quá cũng hơi nhăn mày vì hoàn cảnh xung quanh tràn đầy tinh huyết xung quanh.

“ Thôi đi qua bên kia, ta thấy một chỗ không tệ, ở đây mùi máu quá.

Đám người khập khiễng đi qua cái thân cây khô lúc nãy con sói đầu đàn đứng, nơi này đất cứng như bình thường không có nhão nhẹt, bày mấy món ăn ra đất rồi mấy người ngồi xuống riêng chỉ có Ngô Hạ là nhăn nhó ngồi xổm không thể ngồi bệt xuống đất.

“ Ăn chết ngươi.

Ngô Hạ có lẽ là mang thù hằn lớn nhất nên ăn ngấu nghiến ăn nhiều nhất, đang ăn Mị Linh Nhi hướng mọi người nói.

“ Mấy người có cảm nhận được sự khác thường trong thịt hay không?”

Trần Quốc Hưng khẽ nhìn Mị Linh Nhi, cô gái này mới thật sự là người mà Trần Quốc Hưng đề phòng cao nhất trong đám người, tâm cơ của cô gái này hắn đánh giá rất sâu, là thể loại vì đạt được lợi ích sẵn sàng ám hại người khác, bất quá nếu giám tính toán lên đầu hắn cũng không ngại bẻ cổ đối phương, những người khác trầm mặc một lúc cảm nhận, sau đó Nam Tư Uyển là người lên tiếng thứ hai.

“ Cảm giác cơ thể dường như có thứ gì đó làm tăng lên sức lực.

Trần Quốc Hưng gật đầu nói.

“ Ta cũng đã phát hiện từ lúc ăn thịt con chim đen, từ đó mới đem nguyên nhân tìm hiểu những chưa định nói với các ngươi, bên trong thịt của mấy con mãnh thú quả là có một loại lực lượng làm tăng lên sức lực của cơ thể.

“ Vậy ta phải ăn thật nhiều.

Ngô Hạ miệng nhồm nhàm ăn còn đút thêm thịt vào miệng, Trần Quốc Hưng cười cười vẻ mặt ti tiện nói.

“ Bất quá có thể tăng sức lực cơ thể nhưng tác dụng xấu hẳn là cũng có nhưng ta chưa có tìm ra.

Ngô Hạ hai má trương phồng vì thức ăn trong miệng nghe xong thì mặt cứng đờ dùng đôi mắt nhìn Trần Quốc Hưng như muốn nói, đại ca ngươi để cho ta nuốt nốt rồi mới nói có được không.

“ Muội muội ăn nhiều đi tốt cho cơ thể của muội.

Mặc dù còn chưa biết tác dụng phụ là gì nhưng dù sao ở đây cũng đã có sáu người ăn, nếu có chết thì chết chung, bất quá với thân thể cường đại của m ình Trần Quốc Hưng cũng không lo bản thân là người chết trước được.

“ Các ngươi cũng là ăn nhiều đi, chỗ tốt đạt được còn tác dụng xấu nếu có cả sáu người đều phải chịu, không cần lo lắng, chết chung một chỗ cũng không sao.

Ăn uống no nê nồi niêng soong chảo, bát đũa đều vứt hết, rồi mấy nữ nhân nghỉ ngơi còn ba nam nhân đứng gác, một đêm trôi qua sáng sớm hôm sau mọi người lại lên đường, lần này theo mỗi nhịp bước là tiếng rên đầy bi thảm của Ngô Hạ.

“ Ngô Hạ nếu không được liền nói với Đổng Trác cõng ngươi kìa.

Trần Quốc Hưng vẻ mặt ti tiện cười cười nói với Ngô Hạ, Đổng Trác vẻ mặt như khúc gỗ lắc đầu nói.

“ Ta chỉ cõng nữ nhân.

“ Haha! Ngô Hạ bộc lộ bản tính nữ nhân của ngươi đi kìa.

Trần Quốc Hưng bật cười trêu chọc, ba nữ nhân cũng là cười đùa trêu chọc Ngô Hạ khiến cho khuôn mặt anh tuấn của Ngô Hạ đỏ bừng vì tức, Đổng Trác không biết là cố ý hay khờ khạo nói.

“ Bản tính nữ nhân, Ngô Hạ ngươi là nữ tử sao?”

“ Lão tử giết ngươi.

Ngô Hạ những người khác không dám phản kháng nhưng Đổng Trác lại không nằm trong số đó, liền lao tới đại chiến với Đổng Trác, cuối cùng Ngô Hạ nằm co giật trên đất rên hừ hừ còn Đổng Trác tiêu sái chắp tay sau đít tiếp tục đi, đi được một đoạn Trần Quốc Hưng quay đầu nhìn Ngô Hạ nói.

“ Ngươi mà không nhanh có con gì nó nhảy ra li3m nhẹ một cái lúc đó không ai cứu nổi ngươi đâu.

Ngô Hạ liền bật dậy khập khiễng chạy đuổi theo đám người, tất cả mọi người dừng lại ở một bờ hồ, phía trước không hẳn là hồ nước, mà là một hồ bùn bán kính khoảng bốn năm km, ở giữa hồ bùn nhão có một khoảng đất rộng ở trên đó có một đống linh thảo mọc chi chít.

“ Ta kháo, Bách Dạ Thảo nhiều như vậy.

Bách Dạ Thảo là một loại linh thảo lục phẩm là nguyên liệu chính để luyện ra Dạ Linh Đan, một loại đan được có thể tinh luyện nâng cao độ tinh thần của nguyên lực, pháp lực! Vtruyen.

com với số lượng như vậy mà đem về tông môn giao nộp thì thù lao nhận lại cũng không thấp, Trần Quốc Hưng nhìn xuống cái hồ bùn da gà nổi lên, cái con nhớp nháp ghê tởm với hai cái súc tu lúc trước gặp ở bên ngoài số lượng ở đây phải tính bằng đơn vị hàng nghìn.

“ Lùi ra sau đi, dưới hồ có cái thứ nhớp nháp lúc trước chúng ta đã gặp.

Những người khác nghe xong liền vội lùi lại phía sau, Mị Linh Nhi nhìn xuống hồ rồi nhìn Trần Quốc Hưng hỏi.

“ Sao ngươi biết?”

Trần Quốc Hưng ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mắt Mị Linh Nhi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh nhạt nói.

“ Ngươi rất tò mò, ta có bí mật của ta, ngy cả ngươi ta cũng có thể nhìn thấu tỏ, đừng có cố tỏ ra ngu ngốc hỏi mấy câu đó với ta, nếu muốn ta có thể bẻ cổ ngươi trong nháy mắt đấy.

Mị Linh Nhi vẻ mặt cứng đờ không nói gì thêm, Trần Quốc Hưng cũng chẳng bận tâm tới, Ngô Hạ Đổng Trác đi theo Trần Quốc Hưng một khoảng thời gian ngắn tâm tư cũng đã có chuyển biến tự nhận hắn là lão đại, ánh mắt nhìn Mị Linh Nhi đều hiện lên vẻ cảnh giác, Tống Như Ngọc không biết nghĩ gì, Nam Tư Uyển thì vẻ mặt không mấy quan tâm.

“ Như Ngọc muội lên đây ta cõng, qua bên kia nhổ được bao nhiêu liền nhổ, sau đó chúng ta rời đi nhanh chóng, bị cái thứ nhớp nháp kia bao vây ta cũng không có nuốt trôi.

Tống Như Ngọc liền nghe lời, những người khác cũng không biết Trần Quốc Hưng làm cách nào có thể đi qua bên kia liền vẻ mặt tò mò, cõng Tống Như Ngọc trên lưng, Trần Quốc Hưng hít một hơi vận chuyển dương lực xuống hai chân rồi phát lực, thân thể bắn đi.

“ Tiêu huynh đúng là rất ngưu, ta thực sự tò mò về Tiêu huynh chết đi được.

“ Tiêu huynh dường như không bị áp chế nguyên lực.

Đổng Trác nghi hoặc cắt lời nói tràn ngập sùng bái của Ngô Hạ, Mị Linh Nhi vẻ mặt có chút khó coi, sâu bên trong ánh mắt cũng là một tia kiêng kị, còn về phần Nam Tư Uyển đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ tò mò thật sâu, nếu mà hắn thấy ánh mắt đó liền nhất định khuyên nhủ đối phương đừng có tò mò, ngươi rất dễ bị ta lừa đó.

Đạp xuống mặt bùn mấy cái mượn lực liền qua được khoảng đất ở giữa, những cái thứ dưới hồ bùn cũng đã đánh hơi được liền điên cuồng chạy lên.

“ Nhổ mau để ca ca chặn chúng.

Tống Như Ngọc liền dùng hết tốc độ nhổ linh thảo lục phẩm như nhổ cỏ dại chẳng mấy để ý đến còn nguyên vẹn hay không, Trần Quốc Hưng lấy ra Âm Dương Đao con nào bò lên liền một đao chặt làm đôi, cái thứ nhớp nháp này to bằng một người bình thường, cả người màu nâu đen, nhớp nháp mủ vàng cả cơ thể không phải là bùn đất bám vào, không có mắt miệng có răng nhỏ chi chít sắc nhọn, cái đầu thì chia đôi làm hai cái rãnh, số lượng bò lên càng ngày càng đông Trần Quốc Hưng liền đánh ra đao khí, chém chết một mảng lớn, cái đám này như bị bỏ đói lâu này cứ điên cuồng mà lao lên, Trần Quốc Hưng chẳng biết cái thứ này hằng ngày ăn gì để sống mà hiện tại ngửi được hơi người liền hăng thế, thiên nhiên rất kì diệu những thứ mà con người hiểu được chỉ là một phần nhỏ.

Trần Quốc Hưng vừa đánh vừa tiện tay nhổ Bách Dạ Thảo, khi số lượng cái thứ ghê tởm kia quá nhiều vì không muốn dùng hết dương lực Trần Quốc Hưng liền chỉ tiếc nuối cất chỗ Bách Dạ Thảo mà mình nhổ được vào Thiên Địa Ấn, sau đó cõng Tống Như Ngọc chạy gấp.

.

343: Chết Trận

Vừa đặt chân xuống đất một tiếng nói tràn đầy kích động từ phía đằng sau vang lên.

“ Là Bách Dạ Thảo, chúng ta gặp vận may rồi.”

Đám người Trần Quốc Hưng liền quay lại, nhìn những cái đầu sáng bóng hắn cười cười,  gặp may hay không còn chưa biết nhưng các chú gặp anh là xui rồi.

“ Ngã phật từ bi.”

Hai mươi ngươi đi tới dưới sự dẫn đầu của tiểu hòa thường, tất cả chắp tay hướng về đám người, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm có lẽ đây là châm ngôn mà phật đạo ở dị giới hay dùng, hai mươi cặp mắt nhìn chằm chằm vào đống Bách Dạ Thảo trong tay Tống Như Ngọc.

“ Thí chủ có thể giao ra Bách Dạ Thảo kết một mối thiện duyên với chúng ta.”

Một người lên tiếng, đám người Ngô Hạ trợn mắt, đây là muốn ăn cướp còn có dùng lý do đàng hoàng đến thế, Trần Quốc Hưng bật cười, Phật giáo ở Địa Cầu là từ bi hỉ sả, hắn cũng sinh ra trong gia đình theo đạo Phật, nên trong tâm khảm một lòng vẫn hướng đến những điều tốt đẹp, nhưng ở dị giới cái này không được tính tới rồi.

“ Pằng.”

Trần Quốc Hưng lấy ra Đại Bàng Đen không cần ngắm liền bóp cò, tiểu hòa thượng đi đầu vẻ mặt đột nhiên tái mét, đưa tay sờ lên đầu có một vết xước còn đang bốc khói nghi ngút.

“ Thứ lỗi chúng ta đã làm phiền.”

Tiểu hòa thường cười méo xệch tính quay đầu rời đi, Trần Quốc Hưng cười lớn hất mặt với đám người Ngô Hạ, tất cả đều lên đạn, âm thanh cạch cạch phát ra.

“ Đã tới rồi thì ở lại nói chuyện một chút rồi hẵng đi, cứ đi như vậy thần khí của chúng ta mà b ắn ra các ngươi muốn đi cũng không có đi nổi đâu.”

Tiểu hòa thượng quay đầu lại nhìn những thứ không biết tên trong tay đám người đang hướng đến bọn họ vẻ mặt tái mét cười gượng gạo, tuy không biết là thứ gì những uy lực hẳn là không yếu, cái thứ vừa rồi bắn xượt qua đầu tiểu hòa thượng còn chẳng kịp nhìn, nguyên lực bị áp chế khả năng phản ứng cùng năng lực quan sát đều giảm xuống.

“ Thí chủ thiện duyên nên kết, nghiệt duyên nên giải.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, lúc nãy ai còn định dùng số lượng đông đảo để ăn cướp, ngoảng đi ngoảng lại liền nói vớ vẩn rồi, hắn mà không có đồ chơi có mà hai mươi người này đã ném cả đám xuống hồ bùn chơi vơi cái thứ kinh tởm dưới hồ rồi, chứ làm gì còn nói mấy lời vô nghĩa.

“ Đừng cố ra vẻ nữa, mau giao hết đồ tốt ra đây, lằng nhằng là ăn đạn.”

Hai mươi người vẻ mặt cứng đờ, tiểu hòa thượng còn định nói gì Trần Quốc Hưng liền dơ Đại Bàng Đen lên ngắm ngắm, nhìn cái họng đen sì sì hướng vào mình tiểu hòa thượng liền nuốt một ngụm nước bọt, nuốt những lời đang định nói vào trong bụng.

“ Nhanh lên, ta mà mỏi tay bóp cò nhầm là các ngươi chết đó.”

Ngô Hạ cười tươi như hoa nhìn hai mươi người vẻ mặt như táo bón, đây là đi ăn cướp không thành còn bị người ta cướp ngược lại, nhìn vẻ mặt khó coi liền vui vẻ không nhịn nổi cười.

Đám người lần lượt khó khăn giao tất cả túi trữ vật ra, Trần Quốc Hưng thu lấy túi trữ vật rồi phất phất tay.

“ Xong xuôi, các chú đi đi.”

Tiểu hòa thượng nhìn Trần Quốc Hưng chắp tay nói.

“ Hi vọng còn gặp lại thí chủ, cáo từ.”

Trần Quốc Hưng chỉ bĩu môi, gặp lại để trả thù hay là để hắn cướp thêm lần nữa đây, chẳng mấy để tâm liền đổ hết đồ đạc trong hai mươi cái túi trữ vật ra, rồi bắt đầu phân chia đồ đạc một cách đều đặn cho từng người, ngy cả Bách Dạ Thảo cũng chia đều, mỗi người được mười hai gốc, số lượng tài phú thu được là con số lớn nhất từ trước tới nay của đám người.

“ Đi theo Tiêu huynh quả nhiên là có lộc hưởng, ta giàu rồi ha ha...”

Ngô Hạ vẻ mặt như kiểu một tên nhà giàu mới nổi, cười đúng chất bố chính là kẻ có tiền, bố đếch sợ thằng nào, sau đó đám người bên hông ai nấy đều treo năm sáu cái túi trữ vật nhìn rất hoàng tráng, túi trữ vật không gian không thể chứa không gian, từ nhẫn trữ vật trở lên có nguyên liệu luyện chế đặc biệt mới có thể chứa đựng những thứ có không gian khác.

Đám người ở bên trong Cổ Thụ Đầm Lầy lùng xục mười ngày liền càn quét một vòng lấy được rất nhiều đồ tốt, đi ra khỏi Cổ Thụ Đầm Lầy nguyên lực khôi phục Ngô Hạ hít một hơi sâu đưa tay vỗ vỗ cái mông của mình cảm thán.

“ Có nguyên lực tốc độ khôi phục thương thế liền rất nhanh.”

Trần Quốc Hưng lấy ra bản đồ chăm chú quan sát, theo những gì mà đám người Tống Như Ngọc nói, Cổ Thần Miếu ở trung tâm năm ngày nữa lớp kết giới liền mở ra, lúc đó liền có thể tiến vào, nơi đó đồ tốt chính là nhiều nhất, cũng giống như ba địa điểm khác, nguyên lực ở Cổ Thần Miếu cũng là bị áp chế, Trần Quốc Hưng cười cười như vậy càng tiện cho việc hắn đàn áp chúng sinh.

“ Đi thôi.”

Trần Quốc Hưng tế ra phi kiếm bay vọt lên trời hướng về trung tâm Cổ Thần Miếu, đi tới một khu rừng lớn cảm nhận có đánh nhau đám người ẩn thân rồi chạy qua bên có đánh nhau, đến nơi thì thấy hai bên đang đánh nhau thì sửng sốt, người của Cửu Đầu Giáo trong hai nhóm khác đang bị người của Thái Hư Môn một nhóm mười người vây giết, đã có bốn người mang y phục của Cửu Đầu Giáo be bét máu nằm trên đất, hiển nhiên đã ngỏm củ tỏi, còn ba người đang chật vật chống đỡ cố gượng lại hơi tàn, nữ tử mang khăn che mặt chỉ đứng không tham gia để chín người khác vây công, đột nhiên nữ tử vẻ mặt sau lớn khăn che mặt biến sắc hô lên.

Lời nữ tử vừa dứt đã có hai người của Thái Hư Môn bị một đao của Trần Quốc Hưng tiễn một đoạn đường, sau đó đám người Tống Như Ngọc cũng xông ra đại chiến, Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo tìm cái tên si vương bị hắn đạp gãy răng ở đâu, cái tên này hắn muốn tự tay đá vào mồm đối phương lần nữa.

“ Ha ha chào chú mày.”

Trần Quốc Hưng tìm thấy đối phương thân ảnh liền xuất hiện trước mặt đối phương, cười tươi như hoa chào hỏi.

“ Ngươi...ngươi...”

“ Bụp.”

Trần Quốc Hưng khuyến mãi cho đối phương một đạp nữa khiến tên đó bay vèo ra sau rơi xuống bên cạnh Nhã Cơ, không biết kiểu gì một tay lại kéo chúng quần của đối phương.

“ Xoạt.”

Trần Quốc Hưng ngoác miệng cười hô lớn.

“ Ngô Hạ, Đổng Trác mau nhìn.”

Hai tên kia vừa đánh vừa xịt máu mũi hú lớn.

“ Trắng trắng.”

Nhã Cơ không ngờ tên ngốc kia rơi xuống tay lại kéo trúng y phục của mình, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng kéo quần lên, sau đó kiếm trong tay liền vạch một đường lên cổ đối phương, Trần Quốc Hưng cười cười nữ nhân này quả nhiên đủ ác, không ngần ngại tiễn đối phương một đoạn đường, nữ nhân càng đẹp càng độc.

- Tử Đồng Quang.

Đôi mắt tím của nữ nử trợn lên nhìn về Trần Quốc Hưng, hắn đề phòng chiêu trợn mắt giết người của đối phương, mấy cái thứ công pháp như vậy rất quỷ dị.

“ Tấn công về tinh thần.”

Trần Quốc Hưng choáng váng, trong não hải bị bao phủ bởi một mảng tử quang bao phủ, hắn còn chẳng kịp động cái đám chữ vàng kim lại nhanh chóng bay vòng vòng nhanh chóng nuốt chọn tử quang, Trần Quốc Hưng liền khôi phục lại tinh thần, trước mặt đã có một lưỡi kiếm màu tím đâm tới mặt, hắn nghiêng người né tránh, chân cùng lúc nâng lên không có nể nang đối phương là gái xinh hay xấu, liền tặng đối phương sáu thành sức lực, nói về phản ứng cùng tốc độ thân thể hắn tự nhân mình chẳng có đối thủ trong cùng cảnh giới, hắn biết điểm mạnh của mình chính là thân thể, nên không tốn thời gian dùng linh kĩ, pháp thuật làm gì cả đơn giản là đấm với đá nếu đối phương ở trong phạm vi tấn công.

“ Bụp...hự...”

Nhã Cơ cảm giác như bị một ngọn núi lớn đánh trúng, cả người văng về phía sau loạng choạng mới có thể đứng vững, một tay ôm ngực một tay cầm kiếm kiêng kị nhìn về Trần Quốc Hưng, chỉ một cước mà toàn bộ xương sườn của nàng đã gãy, phản ứng của đối phương quá nhanh, man lực cũng lớn, Tử Đồng Quang rất ít khi thất thủ nhưng lần này đối phương chỉ trong chớp mắt liền tỉnh lại chẳng có chút ảnh hưởng, trong lòng Nhã Cơ liền có ý nghĩ thoái lui.

“ Rút.”

Nhã Cơ hô lên, đám người Thái Hư Môn liền vừa đánh vừa rút, Trần Quốc Hưng cũng chẳng bận tâm mặc kệ đám người rút đi, hắn chính là không muốn giết thêm, sát nghiệp nhiều phiền phức.

Còn đám người còn lại liền đuổi đánh một đoạn, số lượng đệ tử Thái Hư Môn bỏ mạng có năm người kẻ cả cái tê si vương chính tay Nhã Cơ tiễn về trời.

“ Đa tạ.”

“ Chúng ta đều là người cùng một giáo, không cần nói mấy lời vô nghĩa, chỉ là chúng ta đến hơi muộn.”

Ngô Hạ bày ra bộ mặt chính nghĩa cùng có chút thương tiếc nói, Trần Quốc Hưng bĩu môi, giải ảnh đế dị giới năm nay có lẽ nên trao cho cái tên Ngô Hạ này, sau đó đám người liền đem bốn cái xác đi chọn địa điểm thích hợp liền đem chôn, Trần Quốc Hưng mặc kệ mấy người đào hố chôn cất hắn thì chặt một thân cây to lớn đục đẽo thành một cái bia gỗ lớn bên trên ghi mấy chữ “ Cửu Đầu Giáo đệ tử anh dũng chết trận.”

Cái chết nào cũng mang tới đau thương, không liên quan tới bản thân mình vì họ chẳng phải người thân của chúng ta, nhưng người thân bạn bè của những người ngã xuống sẽ bi thương trong lòng, mặc dù là tu sĩ lòng dạ lạnh nhạt nhưng tình người ở sâu bên trong vẫn luôn tồn tại.

"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"

344: Hạ Độc Thủ

Có thêm ba người gia nhập vào số người đã có chín người, còn một nhóm khác không biết đã bị người ta làm thịt hay chưa, hoặc cũng có thể là đang làm thịt nhóm người của tông giáo khác.

Ba ngày đường không gặp bất cứ người nào khác, số lượng linh thảo thu được cũng ít đến đáng thương chỉ được vài gốc linh thảo nhị phẩm, quả nhiên không phải địa phương nguy hiểm linh thảo cũng chẳng thể nào còn nhiều nổi, tới buổi trưa ngày thứ tư thì chạm mặt một nhóm mười người.

“ Là đệ tử Cửu Đầu Giáo sao? Mỹ nữ không ít.”

Trần Quốc Hưng hất mặt nhìn đám người hỏi Ngô Hạ ở bên cạnh.

“ Bọn chúng là người của tông giáo nào?”

“ Tiêu huynh, là đệ tử của Bá gia.”

Đám người bá gia dẫn đầu là một thiếu niên bộ dạng đúng với cái họ của mình, bá khí đầy đầu.

“ Nhóc con cút đi, đừng cản đường Tiêu sư huynh của ta.”

Ngô Hạ phất phất tay như đuổi ruồi hướng tới đám đệ tử Bá gia, Trần Quốc Hưng trợn mắt, cái tên Ngô Hạ này là đang kéo cừu hận tới cho hắn đây mà, rất giỏi, Trần Quốc Hưng ghi nhận.

“ Bá Kiệt ta không cần biết Tiêu sư huynh của ngươi là tên đầu đinh nào, giao hết túi trữ vật ra chúng ta tha cho các ngươi một mạng.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi chỉ hơn bên hắn có một người mà ăn nói hung hăng thế, như kiểu nuốt dễ lắm vậy.

“ Hỏi cây đao của ta trước đã.”

Trần Quốc Hưng lấy ra Âm Dương Đao vác lên vai, chân đứng d ạng háng mặt ngước lên trời một góc ba mươi độ, bá khí đầy đầu vẻ mặt một mặt bức vương.

“ Tiểu tử về nhà làm trò đi, chết cười mất.”

Bá Kiệt ôm bụng cười cợt, Trần Quốc Hưng thân ảnh lập tức biến mất đã xuất hiện trước mặt Bá Kiệt một đao bổ xuống.

“ Cười hở mười con răng.”

Bá Kiệt cũng không có sợ hãi, trong tay xuất hiện một cây thương bạc hoành ngang đỡ một đao của Trần Quốc Hưng.

“ Keng.”

Tia lửa b ắn ra do binh khí va chạm, Bá Kiệt nhăn mặt chân từ từ khụy xuống, Trần Quốc Hưng nghiến răng nghiến lời cố dí Âm Dương Đao đánh xuống, đây là hắn đang diễn chứ chưa phải thực sự dùng hết sức lực, Bá Kiệt nhăn mặt hét lớn một cái hất văng thanh đao, rồi mũi thương đâm mạnh về phía trước, Trần Quốc Hưng hoành đao chắn ngang ngực, mũi thương đâm lên thân đao, Trần Quốc Hưng bị đánh bay về phía sau.

“ Có bản lĩnh.”

Bá Kiệt thu thương vẻ mặt như cao thủ đánh giá Trần Quốc Hưng, rồi lên tiếng khen ngợi.

“ Làm màu làm mè tưởng thế nào, không ăn thua.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi vẻ mặt hiện rõ vẻ khinh bỉ nhìn tới đối phương, Bá Kiệt bị chọc cho mặt đỏ bừng, hừ mũi thương đâm ra, thương ảnh như mưa đánh tới Trần Quốc Hưng, Âm Dương Đao trong tay Trần Quốc Hưng lao lên trực tiếp dùng đao chém như chém chuối đánh nát hết thương ảnh, sau đó bật cao bổ một đao xuống, hư ảnh Âm Dương Đao to lớn hiện lên bổ xuống theo.

“ Ầm.”

Bá Kiệt tránh qua một bên, trên mặt đất có một vết chém dài cắm sâu vào trong đất.

- Thương Tiên Nhất Kích.

Bá Kiệt đâm ra một thương, Trần Quốc Hưng cũng là một đao chém tới, hai bên va chạm kình khí cùng nguyên lực lan ra bốn phía, Trần Quốc Hưng trong lòng cười khổ, nếu không vận dụng sức mạnh thân thể chỉ đơn thần so đấu nguyên lực, linh kĩ hay pháp thuật muốn chiến thắng người khác cũng hơi khó.

Hai người tách nhau ra, Bá Kiệt chống thương xuống đất không có tiếp tục giao chiến.

“ Ngươi là Tiêu Hạo?”

“Ồ, biết tên của ta?”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt như người nổi tiếng gặp fan của mình vậy, Bá Kiệt không nói chỉ thu thương quay đầu rời đi.

“ Tiêu huynh uy danh của huynh thật lớn, vậy mà có thể dọa chạy được họ.”

Ngô Hạ chạy tới vỗ mông ngựa một vòng, Trần Quốc Hưng chỉ lắc đầu, uy danh hắn đâu có lớn như vậy mà có thể dọa được người ta, bất quá không biết đối phương làm sao lại không ở lại tiếp tục đánh cướp nữa, có lẽ là tên tuổi của hắn đúng như Ngô Hạ nói, người có tên chó có địa bàn, tên tuổi của Tiêu Hạo hiện nay mà hắn giả dạng thành có lẽ là quá lớn, dọa sợ đối phương chạy mất.

“ Đi thôi.”

Đám người tiếp tục lên đường, cho đến khi đến trước một tấm bia đá đe sì sì ghi ba chữ lớn Trần Quốc Hưng chẳng hiểu mô tô gì phía sau tấm bia đá là một mảng mơ hồ không rõ bên trong, bất quá cũng chẳng ai dám thử tiến lên đụng tới cái mảng mơ hồ kia.

“ Đến Cổ Thần Miếu rồi.”

Ngô Hạ hiểu rộng biết nhiều đi tới xoa xoa tấm bia đá, Trần Quốc Hưng cũng đi tới chọc chọc Ngô Hạ hỏi.

“ Ngươi đọc hiểu được ngôn ngữ ở trên tấm bia đá này sao?”

“ Ta không biết.”

Trần Quốc Hưng đưa tay ôm chán, huyết áp tụt không phanh.

“ Ngươi không biết liền nói là Cổ Thần Miếu.”

“ Không phải ở trên bia đá có ba chữ sao, vừa vặn đọc là Cổ Thần Miếu."

Trần Quốc Hưng cười cười bàn tay đập mạnh xuống bia đá màu đen.

“ Rắc...rắc...”

Bia đá đen từ từ nứt ra, lộ ra bên trong một bia đá nhỏ màu xanh rêu có chút sứt mẻ, nhuộm màu năm tháng bi thương.

“ Tiêu huynh? Đây là?”

Ngô Hạ cùng đám người cũng nghi hoặc, những chỉ một lúc sau liền hiểu, có người đi trước dở trò với tấm bia đá, dùng một thứ khác cố ý che lên bia đá thật sự, Cổ Thần Miếu cũng không có đơn giản muốn đi vào ra được, những người đi trước đúc kết lại Cổ Thần Miếu có tất cả tám cửa đi vào từ tám hướng khác nhau, mỗi một cửa đều có một tấm bia đá ở ngy cửa vào, tuy nhiên bia đá là cố định nhưng đi vào đúng thời điểm mới có thể tiến vào, còn sai thời điểm thì chỉ có một con đường ngửi mùi đất cho quen.

Mà hai loại chữ trên cái vỏ bia đá kia khác với bia thực tế, không biết là thủ đoạn của tên đần nào làm ra, không có ai miêu tả lại chính xác tấm bia đá hình thù như thế nào kích thước to nhỏ ra làm sao, bởi vì cơ bản ở trong Hoang Sơn Cổ Miếu còn có thể nhớ, ra bên ngoài liền quên hết, thậm chí vẽ lại hay dùng những thứ như thủy tinh cầu ghi hình lại ra bên ngoài đều biến mất hết, thứ họ có thể nhớ sau nhiều lần các đợt đệ tử tầm bảo là tiến vào Cổ Thần Miếu chính lối vào nằm ở sau tám cái bia đá, muốn vào liền tìm huyền cơ trên bia đá.

“ Ai thông minh lên nhìn xem, ta đau mắt quá.”

Trần Quốc Hưng trợn mắt nhìn chẳng thể phát hiện ra cái thứ gì để giải câu đố lối vào này, bia đá này có chút tà môn mới đầu nhìn thì cứ ngỡ là ba chữ, nhìn một tí thế quái nào đã thành bốn, nhìn lâu một chút thì đến cả vạn chữ, bia đá nó phóng to đến mức cảm tưởng bản thân có ngước đầu nhìn vút tầm mắt cũng chẳng thấy nổi đỉnh bia đá, rời mắt đi nhìn lại vẫn là cái bia đá cao đến mông, có ba chữ loằng nhoằng chẳng biết thể loại gì, Trần Quốc Hưng đang hình dung kiểu chữ này như kiểu chữ Nôm của các cụ thời xưa, kết hợp với chữ viết của nước bạn làng giếng Campuchia, lại còn xuyên cả châu lục kết hợp với cả chữ viết Paskittan, rất nhức mắt.

“ Để ta.”

Ngô Hạ sắn quần sắn áo cũng bắt đầu nghiên cứu tấm bia đá, đôi mắt mới đầu còn híp lại một lúc sau liền trợn càng to cho đến khi cứng đờ đổ rầm ra phía sau co giật như động kinh trên đất, cả đám người mới khiếp sợ.

“ Hắn không chết được đâu, các ngươi ai cũng muốn vào thì lên nghiên cứu hết đi, ta nghỉ ngơi đã.”

Trần Quốc Hưng kéo Ngô Hạ cả hai lui về tuyết hai, Trần Quốc Hưng vả cho Ngô Hạ mấy cái bạt tai liền khiến đối phương mơ màng tỉnh lại.

“ Tiêu...huynh nhìn thấy bao nhiêu chữ?”

“ Đếm sao nổi đại khái là trên vạn chữ gì đó.”

Ngô Hạ vẻ như say thuốc lào mặt vẫn cứ đần thối, Trần Quốc Hưng bấy giờ mới nhớ hình như trong Thiên Địa Ấn có thuốc lào cùng mấy cái điếu cày đầu rồng bằng tre thì phải.

“ Ngô Hạ bồi bổ, bồi bổ.”

Trần Quốc Hưng lấy điếu cày rồng ra, cùng một gói thuốc lào loại nặng đô, đầu tiên là phải làm thủ tục với cái điếu mới rồi mới nhét thuốc, ánh mắt hiện lên vẻ ti tiện nói với Ngô Hạ.

“ Hít sâu nén xuống phổi, cảm nhận một lúc rồi hé miệng nhả khói như rồng phun mưa, nào nào để anh châm cho chú.”

Ngô Hạ làm theo những gì Trần Quốc Hưng nói, chẳng có mấy phần nghi ngờ, khi điếu đỏ hồng Ngô Hạ rít một hơi cháy nõ.

“ Roét...roét...roét...”

Sau đó mới từ từ ngửa đầu hé hai bên miệng sì ra hai làn khói trắng điêu luyện, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, vừa ngồi xổm được dậy lại lăn ra đất dẫy đành đạch, một lúc sau bên mép còn trào cả bọt trắng, Trần Quốc Hưng cười ha ha vui vẻ, cái tên này dám câu phiền phức lên đầu hắn, đáng đánh, một Kim Đan Kỳ sau khi nhìn vào tấm bia đã kia tinh thần liền bất ổn, sau một điếu thần sầu liền giãy đành đạch, hắn còn đang nghĩ tới việc mình chuyển sang nghiên cứu mấy thứ phê pha bán ở dị giới làm giàu, còn mấy thứ mang theo từ Địa Cầu với tu sĩ cao giao liền không đủ đô, hắn quyết định lần này trở về rảnh rỗi phải đi học luyện đan mới được.

“ Đối phương có viện binh.”