logo cungdoctruyen.com

Hắn Xốc Khăn Hỉ Trùm Đầu Của Ta - Chương 62: Chương 62

Lúc Nhạc Hàm gặp lại Kỳ Tuân, câu đầu tiên nói là: “Mẹ anh nói thế nào?”

Kỳ Tuân: “…”

Nghĩ tới trước đó mẹ mình mặt xanh lét cầm điện thoại lướt weibo, sờ mũi hàm hồ nói: “Khụ… trước tiên cứ để bà ấy bình tĩnh một chút đã…”

Nhạc Hàm: “? ? ?”

Bên mẹ Kỳ Tuân tạm thời không có tin tức, Nhạc Hàm thấp thỏm bất an nhưng cũng không có cách nào.

Không có khả năng cậu chủ động đi tìm mẹ Kỳ, một là không thích hợp, hai là cậu cũng không biết nên nói gì, nhưng cậu lại không muốn cứ vậy chờ đợi mẹ Kỳ đáp lại, vẫn hi vọng mình có thể làm được chút gì đó.

Nhạc Hàm suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng chuyện duy nhất có thể nghĩ tới chính là….

học tập thật giỏi, mỗi ngày đều hướng tới trước!

Cậu muốn làm một học sinh giỏi, chỉ cần cố gắng và chăm chỉ thì dì sẽ có hảo cảm với cậu!

Đối với chuyện này, ban đầu Kỳ Tuân không biết gì cả, thẳng đến khi…

Ngày hôm sau, anh gọi điện cho Nhạc Hàm: “Buổi tối em có tới quán không?”

Nhạc Hàm trả lời rất dứt khoát: “Không đi đâu, em phải làm bài tập!”

Kỳ Tuân bị nghẹn lời, nghĩ một chút thì bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”

Lại một ngày trôi qua, anh gửi wechat cho Nhạc Hàm: “Tối nay em có tới không?”

Mười phút sau, Nhạc Hàm: “Em muốn chuẩn bị bài cho mấy tiết sau, không tới đâu!”

Kỳ Tuân: “…”

Lại một ngày, Kỳ Tuân: “Buổi chiều em có lớp không?”

Nhạc Hàm: “Không có, nhưng em muốn cùng Kiều Duệ tới phòng tự học.”

Kỳ Tuân: “? ? ?”

Lại một ngày trôi qua, Kỳ Tuân gọi điện thoại, buồn bã nói: “Hàm Hàm, nhớ em…”

Nhạc Hàm hàm hồ đáp hai tiếng, đột nhiên lẩm bẩm nói: “… ôi chao, hình như vẫy không đúng, không thể hiểu như vậy… Kiều Duệ, cậu làm bài này chưa?”

Âm thanh xa dần.

Kỳ Tuân: “…”

Quả thực không thể tin được mà — bốn ngày rồi! ! ! Anh đã cô đơn lạnh lẽo bốn ngày rồi! ! ! Thế mà Nhạc Hàm lại còn nghĩ tới chuyện làm bài tập khi đang nói chuyện điện thoại với anh! ! !

Toán rốt cuộc là con quỷ yêu mị gì vậy chứ hả! ! !

Nhạc Hàm hỏi bài xong quay trở lại, phát hiện cuộc trò chuyện vẫn còn treo thì giật mình nói: “A, sao anh vẫn còn giữ máy vậy!”

Kỳ Tuân âm trầm nói: “Hàm Hàm, anh không ngại cùng em đi học cả ngày đâu…”

Nhạc Hàm: “? ? ?”

Nhạc Hàm yếu ớt nói: “Sao vậy?” Sao lại muốn đi học cùng mình chứ?

Kỳ Tuân chất vấn: “Hai ngày nay em có nghĩ tới anh không hả? !”

Nhạc Hàm cẩn thận suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Có.”

Kỳ Tuân khựng lại.

Nhạc Hàm lại nói: “Khẳng định là có nghĩ tới nha.”

Kỳ Tuân: “….” Lời này làm người ta cảm thấy thực khó chịu.

Kỳ Tuân tức giận nói: “Chúng ta đã không gặp nhau bốn ngày rồi, em vẫn luôn học học học mà thôi!”

Lịch học của Nhạc Hàm chật kín, ban ngày nếu Kỳ Tuân muốn tìm Nhạc Hàm thì hai người chỉ có thể ở cùng nhau trong khoảng thời gian nghỉ trưa mà thôi.

Mà thời gian nghỉ đó quá ngắn, không có ý nghĩa, mà nghỉ trưa thì Nhạc Hàm cần phải ngủ một chút, Kỳ Tuân cũng không muốn quấy rầy.

Trong tình huống như vậy, buổi tối Nhạc Hàm vẫn còn muốn học tập thì Kỳ Tuân thật sự không thể tìm thấy người, mấy ngày nay ngay cả gọi điện thoại cũng không được bao nhiêu phút.

Mỗi ngày Kỳ Tuân đều tự an ủi mình, để mai rồi nói, để mai rồi nói, sau đó chính là một ngày rồi lại một ngày… anh chịu hết nổi rồi!

Nhạc Hàm khổ sở nói: “Em cũng hi vọng dì có thể thích em thôi mà…”

Kỳ Tuân lên án: “Nhưng em có nhận ra rằng toán học đang phá hỏng tình cảm của hai chúng ta không hả? !”

Hai ngày nay Nhạc Hàm học tập có chút nhập ma, cảm thấy mình tiến một bước phát hiện ra sự huyền bí và tuyệt vời của thế giới toán học, nghe vậy thì cảm thán một câu: “Thế giới này vốn không có gì mà toán học không làm được cả!”

Kỳ Tuân: “…” Lại còn khen nữa á? ? ?

Kỳ Tuân suýt chút nữa tức tới phì cười, anh không biểu cảm nói: “Được rồi, không nhiều lời với em, em chờ đó, mười lăm phút nữa anh sẽ tới dưới lầu ký túc xá của em.”

Nhạc Hàm: “A!”

Kỳ Tuân: “Đừng có ‘a’, hôm nay là thứ bảy, mai là chủ nhật, em mang bài tập theo anh về nhà!”

“Nhưng mà…” Nhạc Hàm tiếc nuối liếc nhìn Kiều Duệ đã không thèm để tâm tới bọn họ: “Em vốn đã hẹn Kiều Duệ tới thư viện…”

Kỳ Tuân bùng nổ: “Anh không nghe! ! ! !”

Tiếng rống này chấn Nhạc Hàm tới điếc cả tai.

Cậu ngượng ngùng nói: “Rồi, em biết rồi, em thu dọn ngay đây…”

Bị lạnh nhạt bốn ngày nên động tác của Kỳ Tuân khá nhanh, nói là mười lăm phút nhưng kết quả chỉ mới mười phút đã tới, đại khái là lúc đang nói chuyện với Nhạc Hàm anh đã ra khỏi nhà rồi.

Nhạc Hàm ngoan ngoãn ôm túi sách nhỏ bị Kỳ Tuân nhét vào trong xe, cứ vậy bị tha về nhà trọ.

Vừa tới nơi, Nhạc Hàm đã bị Kỳ Tuân đè xuống sô pha.

Chó săn thỏ Thùng Cơm ngơ ngác theo tới, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh sô pha lắc lắc đuôi khó hiểu nhìn hai người, nhưng chủ nhân của nó đã không còn tâm tư để ý tới nó nữa rồi.

Kỳ Tuân giống như động vật mà ngửi toàn thân Nhạc Hàm một lần, vừa dùng tay lại vừa dùng miệng, làm Nhạc Hàm thở hồng hộc, quần áo mất trật tự, mặt đỏ tới mang tai mới chịu thả ra.

Tiểu ngốc Oa suýt chút nữa đã bị toán học tẩy não thành lãnh cảm rốt cuộc biến trở về dáng vẻ non nớt mọng nước, cực kỳ ngọt ngào, Kỳ Tuân nhịn không được liếm môi.

Ánh mắt Nhạc Hàm ướt át, âm thanh giống như nhũn ra: “Kỳ Tuân…”

Hô hấp Kỳ Tuân nặng nề.

Có chút muốn bốc lửa, phản ứng đã quá rõ ràng, Nhạc Hàm cũng cảm giác được, hơn run sợ.

Kỳ Tuân chống đỡ trên người Nhạc Hàm, thở hổn hển nhìn chằm chằm người nằm dưới một hồi, đấu tranh tư tưởng một phen, ánh mắt đảo sang bên kia sô pha nghĩ, đêm vẫn còn dài, vẫn nên nhịn xuống—nhìn qua, cố kiềm chế ngồi dậy, đi tới wc.

Thấy Kỳ Tuân đứng dậy bỏ đi, Nhạc Hàm cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trước đó không gặp mặt không thấy gì, hiện giờ thấy mặt thì Nhạc Hàm cảm thấy mình rất nhớ Kỳ Tuân, cho dù biết rằng trạng thái của bọn họ hiện giờ rất nguy hiểm… cậu cũng muốn ở trong lòng Kỳ Tuân cọ cọ thân thiết một chút.

Nhưng người đã đi rồi thì Nhạc Hàm cũng thôi.

Cậu nằm trên ghế sô pha ngốc một hồi thì đứng dậy rót ly nước uống, lúc vòng qua sô pha thì thấy một thùng đồ.

Thùng đã được mở ra, Nhạc Hàm chỉ tùy tiện liếc mắt một cái, cảm thấy không đúng lắm mới tập trung nhìn kỹ lại—

Đó là cả một thùng bao—bao!

Nhạc Hàm: “…”

Tê cả da đầu.

Không không không, có lẽ vẫn không nên thân thiết, đáng sợ quá.

Nhạc Hàm rất nghiêm túc muốn cố gắng học tập, nhưng kéo dài không được ba phút, cuối cùng sau khi Kỳ Tuân đã cọ cọ nửa ngày, hai người hẹn là trước tiên để Nhạc Hàm ở trong phòng ngủ làm cho xong bài tập, sau đó hai người sẽ cùng xem phim.

Dù sao cũng đã dụ được người về nhà, Kỳ Tuân cũng không tùy hứng.

Giúp Nhạc Hàm đóng cửa lại, Kỳ Tuân trở lại phòng khách, không có gì làm nên liền gọi điện cho mẹ mình.

Mẹ Kỳ nhận được điện thoại của Kỳ Tuân thì có chút kinh ngạc, dù sao thì nếu không có việc gì thì Kỳ Tuân rất ít khi gọi điện thoại cho bọn họ, bà tò mò hỏi: “Sao thế?”

Không quản thế nào cũng không ngờ tới điện thoại vừa mới thông, Kỳ Tuân đã bắt đầu trách móc toán học với bà.

Cái gì mà toán học làm người ta chết lặng, toán học có độc, toàn học có gì tốt mà cả đám người giống như dính thuốc, làm như vậy sẽ tan vỡ tình cảm đó có biết không!

Mẹ Kỳ nghe hồi lâu, lôi ra được trọng điểm, đờ đẫn nói: “Ah, tức là Nhạc Hàm vì học tập mà không thèm để ý tới con à?”

Kỳ Tuân mắng quá kích động, đến lúc này vẫn còn thở phì phò, chợt nghe thấy âm thanh bình tĩnh của mẹ mình: “Năm nay con ba tuổi à?”

Kỳ Tuân tức muốn chết rồi, phẫn nộ nói: “Cũng tại mẹ!”

Kỳ Tuân chỉ trích thực hùng hồn: “Nếu không phải vì mẹ, em ấy có thể không để ý tới con suốt bốn ngày sao? Con đã kéo người về nhà trọ rồi mà em ấy vẫn còn đang ngồi trong phòng làm bài tập kia kìa!”

Nói xong, Kỳ Tuân buồn bã nói: “Con nói cho mẹ biết, nếu một ngày nào đó con của người nghẹn thành bệnh thì mẹ phải chịu trách nhiệm đấy!”

Nói xong, Kỳ Tuân cúp điện thoại.

Bên kia, mẹ Kỳ nhìn điện thoại: “…”

Trợn trắng mắt, bà để điện thoại xuống, rũ mắt phốc một tiếng bật cười.

Dám chơi chiêu với bà cơ à, bà còn không hiểu được cuộc điện thoại này có dụng ý gì sao?

Mẹ Kỳ thở dài.

Đứa nhỏ này nghiêm túc, không có người nào có thể thay đổi ý định của nó.

Một nàng dâu đàn ông…

Mẹ Kỳ nghĩ tới ánh mắt trong veo như nước của nam sinh kia, đưa tay lên che miệng, ầy xa, đáng yêu thì đúng là đáng yêu…

Trong phòng, Nhạc Hàm tập trung làm bài.

Cậu tới nhà Kỳ Tuân vào buổi trưa, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới chạng vạng.

Cuối thu trời tối rất nhanh.

Kỳ Tuân không tới quấy rầy, bầu không khí rất an tĩnh, Nhạc Hàm làm bài một hồi thì nhịn không được cảm thấy buồn ngủ, đầu gục gặc một hồi, cuối cùng chậm rãi dựa vào trên mu bàn tay.

Trong phòng khách, Kỳ Tuân thấy thời gian đã gần năm giờ, muốn hỏi Nhạc Hàm tối nay ăn gì nên tới gõ cửa một cái nhưng bên trong không có phản ứng.

Kỳ Tuân suy nghĩ một chút, quyết định trực tiếp mở cửa, động tác rất nhẹ, mở cửa nhìn một cái, quả nhiên thấy Nhạc Hàm gục trên bàn ngủ.

Kỳ Tuân dừng lại, trong lòng dâng trào yêu thương.

Anh biết Nhạc Hàm rất luống cuống khi đối mặt với mẹ mình, anh cũng biết Nhạc Hàm hi vọng có thể cố gắng làm gì đó.

Thành thật mà nói thì anh muốn nói rằng Nhạc Hàm không cần lo lắng, cứ giao hết cho anh.

Nhưng anh biết rằng cho dù như thế thì Nhạc Hàm vẫn sẽ rất bất an, vì thế anh không can thiệp vào.

Mà hiện giờ, kiểu cố gắng của Nhạc Hàm có lẽ hơi ngốc nhưng cũng làm Kỳ Tuân cảm thấy thương tiếc.

Kỳ Tuân cứ vậy lẳng lặng chăm chú nhìn Nhạc Hàm một hồi, cuối cùng anh tắt đèn bàn, nhẹ nhàng bế Nhạc Hàm lên.

Cho dù động tác của anh rất nhẹ nhưng Nhạc Hàm vẫn tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói: “…ơ? Mấy giờ rồi anh…”

Âm thanh của cậu có chơi khàn, vẫn còn ngái ngủ.

Kỳ Tuân ôm Nhạc Hàm tới giường, đắp chăn giúp cậu, nói khẽ: “Có thể ngủ thêm một xíu nữa, buổi tối muốn ăn gì?”

Suy nghĩ của Nhạc Hàm có chút chậm chạp, nhỏ giọng nói: “…KFC.”

Kỳ Tuân mỉm cười, đúng là một cậu nhóc.

“Ừm, đặt KFC cho em, em ngủ trước đi.” Kỳ Tuân hôn trán Nhạc Hàm một chút.

Nhạc Hàm cũng không phản kháng, cứ vậy ngủ tiếp.

Kỳ Tuân ra ngoài nấu nước nóng, gọi KFC, đặt thời ăn ăn cơm là hai tiếng sau.

Đang nghĩ xem có nên bồi Nhạc Hàm ngủ một chốc hay không thì đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi tới là ‘Lâm Viên’.

Kỳ Tuân sửng sốt một chút, nghĩ tới chuyện anh trai Tần Ngọc Viện đã nói với mình ở trong game đoạn thời gian trước, ánh mắt biến đổi, bắt máy, thản nhiên nói: “Alo?”

Đầu dây bên kia nhất thời không có người trả lời.

Kỳ Tuân hơi nhíu mày: “Alo? Lâm Viên?”

Âm thanh đầu tiên anh nghe thấy là một tiếc nấc, tiếng ợ rượu.

Ngay sau đó, giọng đàn ông chán chường vang lên: “Kỳ Tuân, tôi có thể gặp ông không?”

Nhạc Hàm ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh lại cũng không biết đã là mấy giờ, điện thoại của cậu không ở bên người.

Nhạc Hàm ngáp một cái, ôm gối cọ cọ một cái rồi rời khỏi giường, ở trên bàn học tìm điện thoại của mình rồi muốn đi tới mở cửa.

Đúng lúc này Nhạc Hàm loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện ở ngoài cửa.

Một người nói: “Kỳ Tuân, ông không muốn ra mắt à? Bây giờ ông đã nổi rồi, rất nhiều người hi vọng ông sẽ ra mắt, nếu như bây giờ ông gia nhập ban nhạc bọn tôi thì khẳng định có thể đỏ bạo.”

Nhạc Hàm cứng đờ.

…ra mắt? Kỳ Tuân ra mắt?

Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, rụt tay trở lại.

…trong khoảng thời gian này, weibo của Kỳ Tuân và ban nhạc Spark quả thực có rất nhiều người hỏi rằng Kỳ Tuân có ra mắt hay không.

Lúc ban đầu quen biết Kỳ Tuân, Nhạc Hàm cũng nghĩ rằng nếu Kỳ Tuân ra mắt, với giọng hát, khả năng soạn nhạc và điều kiện ngoại hình của anh, khẳng định có thể bạo nổ.

Nhưng khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ.

Khi đó, chuyện này đối với Nhạc Hàm chỉ là chuyện râu ria, cậu chỉ tò mò, nghĩ xong thì liền quên mất chuyện này.

Nhưng bây giờ thì cậu và Kỳ Tuân đang ở chung một chỗ.

Kỳ Tuân muốn làm ngôi sao thì bọn họ…

Nhạc Hàm cắn môi, nhịp tim có chút nhanh hơn.

Nhưng một giây sau thì cậu nghe Kỳ Tuân nói: “Trước đây tôi đã nói rằng tôi không có hứng thú.”

Người nọ vội vàng nói: “Nhưng mà ông…”

Kỳ Tuân mất kiên nhẫn ngắt lời, không chút khách sáo nói: “Đừng tưởng tôi không biết ông rốt cuộc muốn làm gì, còn nữa, ông đừng có khóc được không vậy? Đừng có làm nước mũi xì ra ghế sô pha của tôi, cám ơn!”

Nhạc Hàm: “…”

Ách, sao lại không khách sáo chút nào vậy chứ.

Trong phòng khách, một người đàn ông cao lớn ngồi xếp bằng co rụt trên sô pha chảy nước mắt rồi lại nấc rượu một phát, lặng lẽ rút hai tờ khăn giấy lau nước mắt xong lại lau nước mũi.

Kỳ Tuân lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Lâm Viên xám xịt nói: “Ra mắt có gì không tốt đâu chứ? Có tiền, được nổi tiếng, có nhiều người ngưỡng mộ như vậy.”

Kỳ Tuân ngồi trên ghế, tay khoanh trước ngực, mở miệng châm chọc: “Giống như ông bây giờ à?”

Lâm Viêm giống như bị đâm trúng chỗ đau, nước mắt vừa mới ngừng lại soạt một tiếng trào ra.

Kỳ Tuân đã sắp nghẹt thở tới nơi rồi.

“Đúng vậy, tôi bây giờ lăn lộn chẳng có chút tiền đồ nào! Mẹ nó đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn còn nằm ở tuyến một trăm tám mươi, căn bản không có bao nhiêu người biết tới bọn tôi, hôm nay đội của tôi cũng sắp giải tán rồi! Mà con mẹ nó ông chỉ có bạn trai thôi đã leo lên top đầu weibo, lượng fans so với người đã ra mắt như tôi còn nhiều hơn!” Lâm Viên tự mắng chửi mình: “Tôi xin ông đó, ông giúp tôi một chút không được à? !”

Lâm Viên rống lên tha thiết, Thùng Cơm cũng bật dậy ‘ẳng’ một tiếng.

Kỳ Tuân sầm mặt: “Nói nhỏ một chút!”

“Tôi chính là muốn rống đấy, làm sao? !” Lâm Viên từ trên ghế sô pha bật dậy, vung khăn giấy quát to.

Kỳ Tuân mắng một câu thô tục, đứng dậy, cũng ngay lúc này cửa phòng ngủ ở phía sau lưng anh mở ra, Nhạc Hàm lúng túng đứng ở đó.

Kỳ Tuân vội đi tới: “Em bị đánh thức hả?”

“Tỉnh khi nãy rồi.” Nhạc Hàm lắc đầu: “Em chỉ muốn đi vệ sinh thôi…”

“Không sao, đi đi.” Kỳ Tuân nói, sau đó quay đầu lại hung ác trợn mắt trừng Lâm Viên rồi vào phòng ngủ lấy áo khoác khoác lên cho Nhạc Hàm, dặn dò: “Mới tỉnh ngủ mặc nhiều một chút đi, đừng để bị lạnh.”

“Sẽ không đâu…” Nhạc Hàm nhỏ giọng nói, lại liếc nhìn Lâm Viên một cái: “… là bạn của anh hả?”

Lâm Viên ngơ ngác nhìn hai người ở chung, bụm miệng, lại càng khóc thảm thiết hơn, trào nước mắt nói: “Kỳ Tuân, ông nói đi, tui với ông làm anh em lâu như vậy sao ông không đối xử nhẹ nhàng với tui một chút hả?”

Kỳ Tuân quả thực đau đầu, đang nghĩ xem nên làm sao xử lý con sâu rượu này thì liền nghe Lâm Viên say rượu nói: “A, cũng tại tôi lớn lên không đáng yêu, ông là cái đồ nhan cẩu!”

Kỳ Tuân: “…”

Nhạc Hàm: “…”

“Mẹ?” Mẹ Kỳ câm nín: “Liên quan gì tới mẹ chứ?”